Thầy sẽ không để anh em mồ
côi…
Trong
cuộc sống đời thường, một trong những điều mà mỗi người chúng ta đều sợ hãi khi
phải đối diện, đó là sự cô đơn. Thật vậy,
cô đơn quả là một điều đáng sợ. Đáng sợ, bởi, nếu cuộc đời ta rơi vào
tình trạng cô đơn, dù ta có sống giữa một rừng người, tuy không cô độc nhưng ta
vẫn cô đơn. Đáng sợ hơn nữa, vì, khi cuộc
sống ta rơi vào tình trạng cô đơn, như lời nhà thơ Robert Creeley, đã nói: “Thật khó mà đóng cửa, cánh cửa nhỏ bé trên tường, nơi cảnh vật
vẳng lại nỗi cô đơn, mang đến mùi hoa rừng dại”.
Vâng, sự
cô đơn là một thực tại trong cuộc sống thường nhật, nó ập đến không loại trừ một
ai. Sẽ có lúc, ta cảm thấy cô đơn vì một người bạn đồng hành bỏ rơi ta. Sẽ có
lúc, ta cảm thấy cô đơn vì một người “bạn đời”, một người thân yêu nào đó, khuất
núi. Hoặc, chỉ vì một chút hiểu lầm nào
đó mà người tình trong mộng của ta thét lên, rằng “thôi là hết anh đi đường
anh, tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi”, hỏi sao ta không cảm thấy cô đơn v.v…
Chỉ có điều,
ta sẽ làm gì khi rơi vào tình trạng cô đơn? Phải chăng là cứ ngồi đó mà nỉ non
rằng thì-là-mà “đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn”? Phải chăng là cứ ngồi
đó ngậm ngùi, rằng: “nỗi buồn biết tỏ cùng ai bây giờ?”
Thưa, đó
không phải là một giải pháp tốt. Một tác giả khuyết danh, khuyên rằng: “khi bạn đang cô
đơn, buồn rầu và ủ rũ, hãy nhớ rằng có ai đó, ở đâu đó đang nghĩ về bạn.”
“Ai đó,
ở đâu đó đang nghĩ về bạn” là ai? Thưa, với niềm tin Ki-tô giáo, người đó chính
là Đức Giê-su Ki-tô.
Thật vậy,
Đức Giê-su khi còn tại thế, trong những ngày ra đi rao giảng Tin Mừng, Ngài
luôn là người đi bước trước, luôn “nghĩ về” một ai đó trước khi họ nghĩ về Ngài.
Một-ai-đó, là những người đã được Ngài chữa lành bệnh tật,
là những người lang thang lếch thếch theo Ngài
như “đàn chiên không người chăn dắt”. Một-ai-đó, quan trọng hơn, chính
là các người môn đệ của Ngài.
Trước
ngày chịu nạn, trong bữa tiệc mừng lễ Vượt Qua, Đức Giê-su đã bảy tỏ cho các
môn đệ thấy rằng, Ngài đã “nghĩ về” các ông như thế nào.
Hôm đó,
mở đầu cho những điều “nghĩ về” các môn đệ, Đức Giê-su nói với các ông, rằng:
“Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”.
Tại sao Đức Giê-su lại hai lần nhấn mạnh với các môn đệ “hãy
tin… và tin” như thế! Thưa, là bởi, như Walter Scott có nói: “Khi nghĩ về những
người bạn đồng hành đã rời ta, chúng ta cảm thấy cô đơn gấp đôi”.
Cho nên, trong bối cảnh Ngài công bố với các môn đệ, rằng:
“Thầy đi”… Đức Giê-su thấy rằng, Ngài cần phải đưa ra một thông điệp mạnh mẽ để
xóa tan khoảng trống cô đơn trong tâm hồn của các ông.
“Thầy đi”. Đúng! Nhưng Thầy “sẽ
xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến ở với anh em
luôn mãi. Đó là Thần Khí sự thật, Đấng mà thế gian không thể đón nhận, vì thế
gian không thấy và cũng chẳng biết Người. Còn anh em biết Người, vì Người luôn
ở giữa anh em và ở trong anh em”.(Ga 14, 16-17)
Vâng, đó là tất cả những gì Đức
Giê-su đã “nghĩ về” các người môn đệ của Ngài. Một sự “nghĩ về” thấm đậm tình
yêu thương khi Đức Giê-su tuyên bố với các môn đệ rằng: “Thầy sẽ không để anh
em mồ côi” (Ga 14, 18).
***
“Thầy sẽ không để anh em mồ
côi”. Thật vậy, sau khi Đức Giê-su “xin Chúa Cha” sai Thần Khí ngự xuống trên
các môn đệ trong ngày lễ Ngũ Tuần, các ông không còn là nhóm mười một cô đơn
trong căn phòng đóng cửa kín tại Giê-ru-sa-lem.
Trái lại, một Hội Thánh đã được
hình thành với khởi dầu thêm khoảng ba ngàn người theo và sau này đã trở thành
một Hội Thánh toàn cầu trải rộng từ “Giê-ru-salem ra khắp các miền Giu-đê,
Samaria, và cho đến tận cùng trái đất”. Có
được điều này chính là do “Uy lực của Thần Khí”.
Nói tới điều này để làm gì? Thưa,
là để thấy “Uy lực của Thần Khí” là điều không thể thiếu cho đời sống đức tin
của mỗi chúng ta.
Thật vậy, không có Chúa Thánh Thần ngự trị trong đời sống đức
tin, thật quá khó để chúng ta có thể đương đầu với một thế giới ngày một cổ vũ
cho một nền văn hóa sự chết như hôm nay.
Nếu
không có Chúa Thánh Thần. Đấng có thể “ban cho trí hồn (ta). Ơn biết khôn ngoan
tìm theo chân lý”. Vâng, làm sao chúng ta có thể “xa điều gian dối” nhan nhản
trên truyền thông đại chúng, một thứ truyền thông được điều hành bởi những kẻ độc
tài đảng trị.
Không có Chúa Thánh Thần. Chúng
ta không thể gặt hái hoa trái của Người. Mà, nếu không có hoa trái Chúa
Thánh Thần, hoa trái “bác ái, vui vẻ, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm”… Vâng, làm
sao chúng ta có thể “đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng
nhục. Đem an hòa vào nơi tranh chấp. Đem chân lý vào chốn lỗi lầm”!
Nếu không có hoa trái Chúa Thánh
Thần, hoa trái “tiết độ và trong sạch”… Vâng, làm sao chúng ta có thể chế ngự
những dục vọng, một trong nhiều nguyên nhân gây đổ vỡ hôn nhân gia đình!?
****
Khi nói
về “Uy lực của Thần Khí”, Lm. Charles E. Miller chia sẻ “Dòng điện là một uy lực
ghê gớm ta không nhìn thấy, song thường nhận ra giá trị của nó mỗi khi mất điện,
dù chỉ một thời gian ngắn. Chúa Thánh Thần, về mặt nào đó, giống như dòng điện
thiêng liêng của chúng ta, Ngài là sức mạnh bên trong Giáo Hội, là Đấng “mà thế
gian không thấy và cũng chẳng nhận biết”.
Thế-gian-không-thấy-và-cũng-chẳng-nhận-biết,
còn chúng ta? Nếu chúng ta CŨNG RƠI VÀO TÌNH TRẠNG NHƯ THẾ, vâng, dù chúng ta
đang sống trong một rừng người giữa lòng Giáo Hội, chúng ta vẫn chỉ là những kẻ
mồ côi.
Ngược lại,
nếu chúng ta “biết Người”, Đức Giê-su nói: “Người luôn ở giữa anh em và ở trong
anh em”.
Thần
Khí Chúa “ở giữa và ở trong” chúng ta, vâng, đó chính là ấn tín “Ơn Chúa Thánh
Thần”, một ấn tín xác thực Đức Giê-su “không để chúng ta mồ côi”.
Petrus.tran