Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

SAO LẠI HOẢNG HỐT ?

Sao lại hoảng hốt ?

Đức Giêsu Phục Sinh chính là sự toàn vẹn của chương trình cứu chuộc hoàn hảo của Thiên Chúa, nhưng lại là những thách đố đối với các môn đệ, là những người đã tin và đi theo Ngài.

Thật vậy, câu chuyện về những lần Chúa Giêsu sống lại và hiện ra với các môn đệ đã cho thấy sự thách đố đó. Và hôm nay, chúng ta hãy trở về Giêrusalem, cách đây hơn hai ngàn năm, nơi Đức Giêsu đã tử nạn và đã Phục Sinh, để thấy các môn đệ của Người đã vượt qua sự thách đố như thế nào.

………

Kể từ khi Thầy Giêsu bị bắt và bị chết treo trên thập giá tại đồi Golgotha, nhóm mười một môn đệ sau những giờ phút “tan hàng”, giờ đây, trong căn nhà nhỏ, họ quây quần bên nhau với tâm trạng “nhớ nhớ buồn buồn với chán chường”.

Làm sao không buồn chán cho được. Ba năm theo Thầy Giêsu, với hy vọng một ngày kia, chính Thầy mình sẽ đem lại cho đất nước, cho gia đình, cho mọi người, niềm vui mừng thoát khỏi ách thống trị của đế quốc Roma.

Chính Thầy Giêsu đã sai họ ra đi rao giảng cho mọi người rằng “Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần” (Lc 10,9). Nằm trong nhóm môn đệ thân cận của Thầy, họ đã nhìn thấy quyền năng của Thầy Giêsu. Một thứ quyền năng mà chỉ cần “nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục”. (Lc 10,17).

Mới vài hôm trước, cùng Thầy Giêsu vào Giêrusalem với những lời tung hô rợp trời, với những tiêng hò hét vang khắp thành đô “Hosana. Hosana. Chúc tụng vua Israel”…

Than ôi ! sự việc lại không như mong muốn. Triều Đại đâu không thấy, chỉ thấy sự thất vọng não nề… Thê thảm quá ! Thật không thể hiểu nổi, một người đầy quyền năng, đầy lòng nhân ái như “sư phụ”, thế mà lại có một kết cục bi đát ! Thầy Giêsu đã chết. Bước qua ngày thứ ba rồi. Thế là chấm hết ! Thế là “mộng vàng tan mây” !

Ngoài kia, bình minh của ngày thứ nhất vừa ló dạng, những tin đồn về Thầy Giêsu mỗi lúc một lan rộng khắp kinh thành Giêrusalem.

Có những tin đồn bất lợi cho các môn đệ. Nhóm thượng tế và kỳ mục đã có một hành động hết sức “ma giáo”. Họ xuất một một số tiền lớn cho bọn lính canh mộ và bảo nhóm lính đó hãy tung tin đồn rằng, vào ban đêm “các môn đệ của ông Giêsu đã đến lấy trộm xác” (Mt 28, 13).

Bên cạnh những tin thất thiệt đó, còn có những nguồn tin khác về Thầy Giêsu. Bà Maria Macdala, người đã theo chân Thầy Giêsu suốt con đường từ dinh Philato đến tận đỉnh đồi Golgotha, thuật lại cho các môn đệ rằng “Tôi đã thấy Chúa”.

Một nguồn tin thân cận khác do hai người môn đệ trong lúc “nhọc nhằn lê gót chân buồn” trở về làng Emmau cho biết, trên đường đi, họ đã gặp Thầy Giêsu và họ “nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh” (Lc 24, 35). Và một trong hai người môn đệ tham dự cuộc hành trình đó xác quyết “Chúa trỗi dậy thật rồi”.

Thật vậy sao ? Có đáng tin không ? Từ thuở khai thiên lập địa cho đến hôm nay đã có ai chết rồi lại được sống lại !!!

Trong khi các ông còn đang bình luận về những nguồn tin trên thì “Đức Giêsu đứng giữa các ông…” Với một động tác quen thuộc, Ngài đưa tay về phía các ông và nói : “BÌNH AN CHO ANH EM”.

Âm vang của tiếng nói khiến cho Phêrô cũng như toàn thể mọi người sửng sờ đến nỗi “các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma” (Lc 24 : 37).

Ôi ! Tệ thật. Mới chỉ có chưa đầy ba ngày mà các ông đã quên hẳn hình ảnh Đức Giêsu. Tệ hơn nữa, những lời Đức Giêsu đã dạy bảo rằng “Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại…” có vẻ như các ông cũng chẳng tin !!!

Đúng. Thầy đã trỗi dậy từ cõi chết – Đức Giêsu tiến về phía các ông và nói : “Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây ?”

Và như người mục tử xót xa nhìn đàn chiên bơ vơ không người chăn dắt, Đức Giêsu, một lần nữa “mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh” và Người nói tiếp rằng “Tất cả những gì sách luật Môse, các sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm”.

Người ta có nói “Kẻ thù của niềm tin là sự sợ hãi chứ không phải sự nghi ngờ”. Và thông thường sự sợ hãi luôn dẫn đến sự hoảng hốt.

Vâng, Đức Giêsu quả đúng là một bậc thầy về tâm lý. Ngài đã không trách cứ các môn đệ về sự “ngờ vực” của họ. Với một lời hết sức giản dị, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng : “Sao lại hoảng hốt ?”…

Một chút tâm tình…

Hãy trở lại với câu chuyện Đức Giêsu Phục Sinh. Vâng, không phải một sớm một chiều mà các môn đệ tin rằng Đức Giêsu Phục Sinh. Thật vậy, niềm tin của các ông là một niềm tin tiệm tiến.

Tất cả những dấu chỉ như “ngôi mộ trống” hay “khăn liệm không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi” cũng chỉ làm cho các ông “rất đỗi ngạc nhiên về sự việc đã xảy ra” (Lc 24,…12).

Còn lời chứng của nhóm các bà Maria Macdala, bà Gioanna và bà Maria, mẹ ông Giacobe thì “các ông cho là chuyện vớ vẩn, nên chẳng tin” (Lc 24, 11).

Chỉ khi các môn đệ “nhìn” thấy Đức Giêsu, rồi được “nghe” Người giải thích Kinh Thánh, lúc đó các môn đệ mới tin và không còn hoảng hốt trước bất cứ áp lực nào trong công cuộc rao giảng Tin Mừng Phục Sinh sau này.

Thật vậy, bằng chứng rõ nét nhất, đó là, dù phải đối mặt với các tư tế, các kỳ mục, các kinh sư, dù các Tông Đồ bị đánh đòn và cấm rao giảng Đức Giêsu Phục Sinh, nhưng những hình phạt đó vẫn không làm cho các ông “hoảng hốt”. Ông Phêrô và và các Tông Đồ khác vẫn hiên ngang làm chứng rằng “Đấng mà chính anh em đã nộp và chối bỏ… đã giết… nhưng Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy từ cõi chết, về điều này chúng tôi xin làm chứng” (Cv 3, …13-14).

Một điều cũng nên biết, trừ tông đồ Gioan, còn tất cả các tông đồ khác đều đã “tử đạo” để làm chứng cho niềm tin cứu độ, niềm tin vào Đức Giêsu Phục Sinh.

Vâng, máu tử đạo của các Ngài chính là chất tẩy rửa cho lời than phiền của Đức Giêsu xưa kia đối với các ông rằng “Sao lại hoảng hốt ? Sao lòng anh em còn ngờ vực”.

Một phút suy tư…

“Sao lại hoảng hốt ?”.

Vâng, trong một lần hiện ra với nhóm chị em phụ nữ, Đức Giêsu đã có một lời nói mạnh mẽ hơn : “Chị em đừng sợ ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó” (Mt 28, …10).

“Sao lại hoảng hốt ? – Chị em đừng sợ !” Phải chăng đó cũng là lời Đức Giêsu muốn nhắn nhủ mỗi người Công Giáo chúng ta hôm nay ?

Thế giới hôm nay còn quá nhiều bất ổn. Ai dám chắc rằng vụ khủng bố “11.09.2001” sẽ không còn tái diễn ? Sau sự kiện của ngày 11 tháng 9, nhiều người đã bị đông lạnh bởi sự sợ hãi. Họ hầu như luôn hoảng hốt trước những lời cảnh báo của bất cứ tổ chức khủng bố lớn nhỏ nào trên thế giới.

Kinh nghiệm của sự khủng hoảng cá nhân nói lên điều đó.

Chiến tranh… khủng bố… hay động đất ư ? Vấn đề sức khỏe ư ! Hay là một vài lần thất bại trong kinh doanh, thiếu may mắn trong tình trường, đổ vỡ trong cuộc sống hôn nhân gia đình !!! Hay một ai đó trong người thân của chúng ta “về bên kia thế giới” ? Vâng, nếu phải đối diện trước những nghịch cảnh này, chúng ta có “hoảng hốt ?

Sao lại hoảng hốt ? Phải chăng chúng ta hoảng hốt là vì không có sự bình an của Chúa ?

Đức Giêsu, trong bữa tiệc ly đã nói rằng : “Thầy để lại bình an cho anh em. Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi.” (Ga 14 : 27).

Bình An Chúa ban “không theo kiểu thế gian”. Nói cách khác, đó chính là bình an trong nghịch cảnh. Sự bình an trong nghịch cảnh chấp nhận thương đau, chấp nhận hy sinh, chấp nhận từ bỏ…

Và một khi chấp nhận thương đau, chấp nhận từ bỏ, chấp nhận hy sinh thì còn gì có “hận thù”. Không có hận thù lấy gì tạo ra “chiến tranh và khủng bố”…

Thánh Phaolô xác tín rằng : “Cho dầu là sự chết hay sự sống...không có gì tách được chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta" (Rm 8, 37-39).

Bộ mặt thế giới luôn thay đổi, nhưng niềm tin Chúa Giêsu Phục Sinh thì không. Chúng ta mừng Chúa Giêsu Phục Sinh năm nay thì cũng giống như hàng năm, giống như chính “ngày thứ nhất” năm xưa Chúa Giêsu đã sống lại và đã nói “Bình An cho anh em”.

Chúng ta không được phép “độc quyền” sự Bình-An-của-Chúa đã ban cho chúng ta. Chúng ta còn phải “chia sẻ” sự bình an đó bằng công việc mục vụ của chúng ta qua sự rao truyền về quyền năng thay-đổi-cuộc-đời của Chúa Giêsu Phục Sinh đến với mọi người.

Và chúng ta đừng quên dựa vào lời hứa của Ngài về sự trở lại... trở lại trong cuộc đời của chúng ta và trong cuộc đời của những người mà chúng ta muốn đặt niềm tin của họ vào Ngài.

Bởi đó chính là lời Đức Giêsu Phục Sinh truyền dạy : “Phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân… kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân về những điều này”. (Lc 24, 47-48)

Petrus.tran

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Đức Giêsu Phục Sinh nói` gì ?

Đức Giêsu Phục Sinh nói gì ?

Kể từ khi Thầy Giêsu bị bắt và bị kết án tử, các môn đệ của Ngài chẳng khác gì như đàn gà con mất mẹ. Sau hai ngày tan tác, các môn đệ tụ tập về nơi họ thường nhóm họp. Họ họp lại trong sự sợ hãi và hoang mang.

Không sợ hãi và hoang mang sao được ! Ngoài kia là cả một rừng những tin đồn. Nhóm thượng tế và các kỳ mục đã nham hiểm cho lính một số tiền lớn và bảo họ tung tin đồn rằng, vào ban đêm “các môn đệ của ông Giêsu đã đến lấy trộm xác” (Mt 28, 13). Còn nơi đây, nơi các ông đang nhóm họp thì bà Maria Macdala lại xác nhận “Tôi đã thấy Chúa”…


“Tôi đã thấy Chúa”. Vâng, tính từ hôm thứ-sáu-đen, ngày Đức Giêsu bị đóng đinh trên cây thập tự tại đồi Golgotha, cho đến hôm nay đã là bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Sắp hết ba ngày rồi ! Phải chăng lời phán hứa của Đức Giêsu rằng : “Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại”, hôm nay sẽ ứng nghiệm !!!

Đang lúc các môn đệ suy đi nghĩ lại lời Đức Giêsu phán hứa thì một điều không tưởng đã xảy ra. “Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông”, mặc dầu nơi các ông đang ẩn náu “các cửa đều đóng kín”.

Hai mươi đôi mắt rực sáng lên trong hân hoan và vui mừng. Họ “vui mừng vì được thấy Chúa” (Ga 20, 20). Thầy Giêsu đó ư ! Lời phán hứa của Thầy nay đã ứng nghiệm sao! Đúng. Chính Đức Giêsu chứ không là ai khác. Trong giây phút lịch sử đầy linh thiêng đó, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng : “Bình an cho anh em” (Ga 20, 19).

Câu chuyện được kể tiếp rằng : Nói xong “Người cho các ông xem tay và cạnh sườn”. Bàn tay và cạnh sườn in đậm dấu tích của vết đinh và mũi đòng. Những dấu tích mà tám ngày sau, Tôma đã phải quỳ mọp xuống khi Đức Giêsu bảo với ông rằng : “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin” (Ga 20,27).


Hôm đó tông đồ Tôma vắng mặt. Ông hồ nghi sự kiện Đức Giêsu hiện đến với các bạn đồng môn của mình. Ông không tin những gì các bạn đồng môn kể lại. Đã vậy, ông còn thách thức rằng “nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).

Cho đến tám ngày sau, ông mới thấy sự hồ nghi của mình quả là đáng trách. Không trách sao được, bởi có lời chép rằng “Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi” …

Giờ đây, sự hồ nghi đã biến khỏi tâm hồn của Tôma, thay vào đó là một tâm hồn tan vỡ, một tâm hồn mở ra và ông đã cất lên lời tuyên xưng, xác tín niềm tin của mình rằng, Đức Giêsu quả là “ Chúa của tôi… Thiên Chúa của tôi”. (Ga 20, 28).


Một chút tâm tình…

Đức Giêsu Phục Sinh đã nói gì với tông đồ Tôma ? Xin thưa, Ngài nói rằng “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin”. Và phải chăng đây là lời Đức Giêsu trách cứ Tôma?

Thực ra, nếu phải trách cứ, thì cả nhóm mười người còn lại cũng cần phải bị trách cứ.

Sự kiện tông đồ Phêrô chối Thầy ba lần có đáng trách không ? Với các anh còn lại, lúc Thầy mệt mỏi và gánh nặng bởi cây thập giá, sao các anh không chạy lại tay-đỡ-tay-nâng giúp Thầy ! Sao các anh lại mạnh ai nấy ca bài “tẩu vi thượng sách” !!!


Không ! Đức Giêsu Phục Sinh và hiện đến không phải để “thanh trừng nội bộ” như các lãnh tụ thế gian. Ngài không phải “tuýp” lãnh đạo hễ ai nghĩ sai ý mình là trù dập, là trách móc.

Trong ba năm cùng các môn đệ thực thi sứ vụ rao giảng Tin Mừng, Đức Giêsu luôn hướng những ý tưởng lệch lạc của các môn đệ thành bài học cho cách đối nhân xử thế.

Câu chuyện hai anh em con ông Dêbêđê là Giacôbê và Gioan đến xin Đức Giêsu cho họ “một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả” là một minh chứng điển hình.

Thật vậy, không một lời trách móc, Đức Giêsu, nhân cơ hội này, Ngài đã gửi cho các ông một thông điệp về vai trò của người lãnh đạo, rằng “ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em” (Mc 10, 43).

Còn hôm nay, Tôma muốn được dùng chính “thị giác” hơn là “thính giác” để biểu lộ lòng tin của mình thì có gì là đáng trách !!!

Vâng, có gì phải đáng trách chứ ! Chính việc tông đồ Tôma có nhu cầu “nhìn sự thật” hơn là “nghe sự thật” nên nhờ đó Đức Giêsu ưu ái tặng cho các môn đệ và cũng là cho chúng ta hôm nay một lời chúc phúc trên cả tuyệt vời : “Phúc thay những người không thấy mà tin” (Ga 20, …29).

Một phút suy tư…

Đức Giêsu Phục Sinh còn nói gì nữa ? Xin thưa, ngay khi vừa hiện đến với các môn đệ Ngài đã nói “Bình An cho anh em”. Vâng, phải chăng đây cũng là lời Đức Giêsu Phục Sinh muốn gửi đến cho mỗi người Kitô hữu chúng ta hôm nay ?


Đúng vậy. Chúa Giêsu Phục Sinh không quá thiên vị, Ngài vẫn hiện đến với chúng ta qua “Bí Tích Thánh Thể”. Ngài vẫn gửi lời chúc “Bình An” đến với chúng ta - qua vị chủ tế trong mỗi thánh lễ hàng ngày, hàng tuần : “Bình An của Chúa ở cùng anh chị em”.


Nếu chúng ta không nhận được “Bình An của Chúa”, đó chính là chúng ta chưa thật sự “tuân giữ các điều răn của Người” (1Ga 5, …3).


Thật vậy, tại sao cuộc sống hôn nhân của con người hôm nay không có sự “bình an”, luôn có nguy cơ đổ vỡ dẫn đến ly dị ? Phải chăng là vì luật “một vợ một chồng” mà Đức Giêsu đã công bố “sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly” nay con người cho là đã lỗi thời !?


Tại sao cuộc sống trong gia đình hôm nay không có sự “bình an”, luôn nhuốm màu tranh chấp, tranh chấp đất đai nhà cửa… luôn chia rẽ, chia rẽ phe cha phe mẹ… để rồi dẫn đến hận thù ? Phải chăng là vì chúng ta chưa thật sự thực thi giới răn “yêu người như chính mình ta vậy” !?


Cùng một niềm tin vào Chúa Giêsu, cùng sinh hoạt trong một cộng đoàn. Vâng, tại sao cộng đoàn luôn sống trong tình trạng “bất an”, luôn có sự dèm pha, nghi kỵ, bè phái !? Phải chăng là vì những thành viên trong cộng đoàn chưa thuộc “điều răn mới” mà Đức Giêsu đã ban cho trong bữa tiệc ly, rằng “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em…” !?


Còn nữa, tại sao chúng ta không nhận được “Bình An của Chúa”, phải chăng vì chúng ta đã dựa vào sự Bình-an-của-thế-gian, một sự bình an nay có mai mất, một sự bình an phù phiếm chóng qua !?


Còn rất nhiều cái “tại sao” nữa… Nhưng thôi, chúng ta hãy trở lại với lời Chúa phán hôm nay. Vâng, lời Đức Giêsu Phục Sinh đã phán, qua môi miệng tông đồ Gioan rằng, “Các điều răn của Người có nặng nề gì đâu” (1 Ga 5, …3)

Tóm lại, để nhận được “Bình An của Chúa” ngoài việc “tuân giữ các điều răn của Người”, đừng quên vào những ngày “thứ nhất trong tuần” mà hôm nay chúng ta thường gọi là “Ngày Chúa Nhật”. Vâng, đừng vì bất cứ lý do gì mà vắng mặt nơi bàn Tiệc Thánh Thể.

Nơi đó, chúng ta được chạm vào chính Đức Giêsu Phục Sinh. Nơi đó, Đức Giêsu Phục Sinh luôn đứng chờ đợi chúng ta với lời khẳng định : “Chính Thầy đây. Hãy yên tâm. Đừng sợ”. Và hơn hết, theo lời tông đồ Gioan nói, “đó là lòng tin của chúng ta”.

Chúng ta có tin lời Người phán ? Hay chúng ta lại muốn nhập vai tông đồ Tôma khi xưa ? Vâng, cho dù chúng ta có là Tôma-thời-đại, thì có phần chắc Chúa Giêsu Phục Sinh cũng sẽ lại nói với chúng ta rằng : “Phúc thay những người không thấy mà tin”.

petrus.tran















Đừng ném đá - đừng phạm tội.

Chúa Nhật – V  – MC – C                            Đừng ném đá - đừng phạm tội . “ Chúa thương chúng ta vì Chúa là Thiên Chúa. Chúa thương ...