Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

Theo Đức Giêsu: một sự lựa chọn sáng suốt cho cả cuộc đời.

Cuộc đời của mỗi người là một cuộc hành trình của những sự lựa chọn. Ngay từ lúc thức giấc buổi sớm mai cho đến lúc chiều tàn có muôn vàn điều ta phải lựa chọn. Ta sẽ mặc bộ trang phục nào cho hôm nay, bữa cơm trưa sẽ có món gì, và tối nay mấy giờ ta sẽ đi ngủ?

Rồi khi tính đến chuyện trăm năm chẳng hạn, trong số những “ý trung nhân” đang vây quanh, ai sẽ là người chồng hoặc vợ của cuộc đời mình! Và ta sẽ phải đưa ra sự chọn lựa.

Vâng, chỉ một điều duy nhất mà ta không được quyền lựa chọn, đó là sự xuất thân của mình. Còn tất cả những điều khác, ta đều có quyền lựa chọn, vì đó là đặc ân mà Thiên Chúa đã ban cho con người ngay từ tạo thiên lập địa.

Chỉ tiếc rằng, tại vườn Eden, ngay khi nhận được đặc ân đó, nguyên tổ Adam và Eva đã có sự lựa chọn sai lầm để rồi hậu quả là dẫn đến sự chết.

Thế nhưng, Thiên Chúa là Đấng từ bi và nhân hậu. Người chậm giận và giàu tình thương. Tình thương của Thiên Chúa được tỏ lộ qua việc Người đã “yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16).

Người Con Một đó chính là Đức Giêsu Kitô.

*****

Sau ba mươi năm sống ẩn dật tại Nazareth, Đức Giêsu bắt đầu ra đi rao giảng Tin Mừng. Có rất nhiều điều đã được Đức Giêsu giảng dạy và một trong những điều quan trọng luôn được Ngài loan báo đó là “ơn cứu độ và sự sống đời đời”.

Về ơn cứu độ ư? Có thể nói rằng ông Nicôđêmô là điển hình cho những kẻ tin điều ấy. Ông ta đã nhận ra Đức Giêsu “là một vị tôn sư được Thiên Chúa sai đến.” Ông ta tin rằng “chẳng ai làm được những dấu lạ” như Đức Giêsu đã làm “nếu Thiên Chúa không ở cùng người ấy.” Và ông ta đã không cất lên lời phản đối khi Đức Giêsu phán rằng: “Như ông Môse đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời” (Ga 3,14).

Còn sự sống đời đời thì sao? Đối với người Israel, không phải là không có những người tin và muốn được sự sống đời đời. Câu chuyện chàng thanh niên giàu có chạy theo Đức Giêsu và xin Ngài cho biết “phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp” là một minh chứng điển hình.

Câu trả lời của Đức Giêsu, hôm đó, thiên về một hành động bác ái “hãy yêu người như mình ta vậy.”

Và cũng với câu hỏi đó, vào một hôm khác, tại một hội đường ở Caphanaum, Đức Giêsu nhấn mạnh đến yếu tố “mến Chúa” hay nói đúng hơn là “tin vào Ngài”.

Thật vậy, trước hết là “phải tin,” tin lời Đức Giêsu đã tuyên bố “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời…”(Ga 6,54).

Một phút tâm tình và suy tư…

Có đáng ngạc nhiên khi nhiều môn đệ cho rằng lời nói của Đức Giêsu “Chói tai quá! Ai mà nghe nổi?”

Thưa không, không ngạc nhiên lắm, bởi vì đối với người Do Thái, huyết máu là thực phẩm cấm kỵ, luật Lêvi dạy rằng “bất cứ người nào thuộc nhà Israel… ăn bất cứ thứ huyết nào, thì Ta sẽ quay mặt lại phạt kẻ ăn huyết và sẽ khai trừ khỏi dân nó… Không một ai trong các ngươi được ăn huyết” (Lv 17,10…12).

Điều đáng ngạc nhiên là, hôm nay, còn rất nhiều người mang danh là môn đệ của Đức Giêsu thế mà vẫn không tin lời Ngài nói “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời…”(Ga 6,54).

Qua trình thuật Tin Mừng, chúng ta không thấy Đức Giêsu đính chính hay giải thích rằng-thì-là-mà lời Ta nói phải hiểu theo nghĩa bóng v.v…

Ngược lại Ngài khẳng định rằng “Lời Thầy nói với anh em là Thần Khí và sự sống.” (Ga 6,63).

Đừng quên, trước ngày chịu nạn, trong bữa tiệc ly, Đức Giêsu tái khẳng định lời tuyên bố đó bằng một nghi thức trang trọng. Ngài “Cầm lấy bánh , dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho môn đệ” và long trọng tuyên bố rằng : “Anh em cầm lấy mà ăn, Đây là mình Thầy”. Cùng một thể thức đó - Đức Giêsu nói tiếp: “Tất cả anh em hãy uống chén này, vì đây là máu Thầy”. (Mt 26,26-28).

Lịch sử cứu độ là một chuỗi những sự lựa chọn.

Mở đầu là sự lựa chọn của Maria. “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng”! Tại sao chuyện hoang đường như thế mà Maria vẫn chọn lời xin vâng? Xin thưa, thật giản dị, là bởi Maria tin rằng “đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

Rồi đến tông đồ Phêrô, thánh nhân cũng đã lựa chọn, bởi ngài nhận biết rằng “bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?”

“Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi sao?” Phải chăng đây cũng là câu hỏi dành cho mỗi chúng ta hôm nay? Và phải chăng, Đức Giêsu, khi đặt câu hỏi này, Ngài đã tôn trọng để cho mỗi chúng ta quyền tự do chọn lựa?

Vâng, chúng ta phải lựa chọn.

Chúng ta sẽ “bỏ Chúa” bởi vì chúng ta vẫn cảm thấy “chói tai” khi phải nghe những lời giáo huấn của Đức Giêsu rằng :”Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16,24). Và rằng :”Không ai có thể làm tôi hai chủ… Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được”.(Mt 6,24).

Chúng ta sẽ “bỏ Chúa” bởi những tiếng gọi đầy quyến rũ của trần gian, những tiếng gọi của quyền lực, của danh vọng, của tiền tài nghe “êm tai” hơn?

Hãy nhìn xem những biến động đã xảy ra trong những ngày tháng qua trên thế giới. Quyền lực. danh vọng, tiền tài như Bạc Hy Lai, như Cốc Khai Lai cũng đâu có mua được “sự sống đời đời”!

Nếu xưa kia, dân Israel đã phải đưa ra một lựa chọn “…không bằng lòng phụng thờ ĐỨC CHÚA…” hoặc “gia đình tôi, chúng tôi sẽ phụng thờ ĐỨC CHÚA”(Gs 24, 15)…

… Thì cũng vậy đối với chúng ta hôm nay, chúng ta phải đưa ra một quyết định hoặc cho rằng những lời phán của Đức Giêsu “lấy làm chướng, không chấp nhận được” hoặc tin rằng Lời Chúa chính là “lời ban sự sống đời đời.”

Tưởng cũng nên nghe tiếp lời tông đồ Phêrô đã nói với Đức Giêsu hôm đó “Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa” (Ga 6,69).

“Phần chúng con”… phải chăng “chúng con” cũng có “chúng ta”?

Vâng, nếu có “chúng ta” thì quả thật chúng ta đã có “một sự lựa chọn sáng suốt cho cả cuộc đời.”

Petrus.tran

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Bánh Hằng Sống : đây là Mầu Nhiệm đức tin


Trẻ mãi không già và trường sinh bất lão là điều ai cũng ước mơ. Hiện nay, nhiều nhà khoa học trên khắp thế giới đang tiến hành một loạt các công trình nghiên cứu về quy trình chống lão hóa và nâng cao tuổi thọ.


Viện sĩ Vladimir Skoulatchev của Viện Hàn lâm Khoa học Nga, trưởng khoa Công nghệ Sinh học của đại học Moscow đã dành phần lớn cuộc đời để nghiên cứu hiện tượng lão hóa.


Ông ta đã chế tạo được một loại thuốc được cho là có thể triệt tiêu sự lão hóa của tế bào. Viện sĩ Skoulatchev hy vọng trong vòng 5 năm tới, kết quả nghiên cứu này sẽ được công bố rộng rãi trước công chúng.


Trong khi đó, tại Viện Kỹ thuật Massachusetts ở Boston (Hoa Kỳ) một nhóm nhà khoa học do giáo sư Leonard Guarente đứng đầu, cũng đang nghiên cứu về một loại gen có khả năng kéo dài tuổi thọ của tất cả các bộ phận cơ thể.


Giáo sư Leonard Guarente hy vọng có thể ứng dụng gen này trong lĩnh vực sản xuất dược phẩm. Người ta hy vọng, trong một tương lai gần, các nhà khoa học sẽ “trình làng” một loại thuốc trường sinh. (nguồn : internet)


Phải chăng, sự tiến bộ của khoa học sẽ đáp ứng được “giấc mơ” trẻ mãi không già và trường sinh bất lão? Xin thưa, không chắc lắm, bởi vì cho tới bây giờ, hết ngày dài lại đến đêm thâu, con người vẫn phải nức nở cất tiếng thở than “đêm nay lại một đêm nữa… giấc mơ chỉ là giấc mơ”.


Vâng, từ ngàn xưa, sinh-lão-bệnh-tử là quy luật muôn đời.


Đức tin Kitô giáo cũng đã dạy rằng “vì một người duy nhất, mà tội lỗi đã xâm nhập trần gian, và tội lỗi gây nên sự chết… như thế, sự chết đã lan tràn tới mọi người”. (Rm 5, 12). Tội ấy chính là tội nguyên tổ, tội bất tuân mà Ađam-Eva đã phạm. Và án phạt chính là con người phải “trở về với bụi đất” (St 3, …19).


Thế nhưng, Thiên Chúa là “Đấng từ bi nhân hậu. Người chậm giận và giàu tình thương” (Tv 103, 8). Thật vậy, Thiên Chúa đã xóa “án tử” bằng cách “sai Con của Người đến thế gian… để thế gian nhờ Con của Người, mà được cứu độ”. Và hễ ai “tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3, 16).


Belem của hơn hai ngàn năm trước đó, Con Thiên Chúa “đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta” (Ga 1, 14).


“Người phàm” đó chính là Đức Giêsu.


******
Vâng, sau ba mươi năm sống ẩn dật tại Nazareth, Đức Giêsu bắt đầu ra đi rao giảng Tin Mừng. Bất cứ nơi nào Ngài đến giảng dạy, lập tức nơi đó đông đảo dân chúng kéo đến đi theo. Họ đến từ khắp mọi miền Palestina, từ Galilê, Giuđê, Giêrusalem và cả vùng phụ cận bên kia sông Gio-đan.


Họ đến không chỉ “để nghe Người giảng dạy” mà còn để xin Đức Giêsu “chữa lành bệnh tật”. Thật vậy, khi “Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường, ngoài chợ và xin Người cho họ…được khỏi” (Mc 6, 56).

Thế nhưng, theo là vậy, nghe là vậy… không phải ai đến với Đức Giêsu cũng đều tin và đón nhận lời giảng dạy của Ngài. Đã có một số người, điển hình là nhóm Pharisêu, luôn rình rập tìm dịp Đức Giêsu giảng những gì họ cho là “trái khoáy” hầu để chất vấn, công kích và phản đối.

Sự kiện Đức Giêsu chữa một người đau ốm ở bên hồ nước tại Bet-da-tha là một ví dụ điển hình. Hôm đó, sau khi Đức Giêsu chữa một người bất toại ba mươi tám năm được khỏi thì giữa Ngài và những người Do Thái đã xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt.


Có sự ganh tỵ giữa người được chữa lành và người không được chữa lành chăng? Xin thưa, không thấy thánh sử Gioan nói tới và đó cũng không phải là nguyên nhân dẫn đến việc tranh luận. Nguyên nhân chính, đó là người Do Thái nuốt không trôi lời Đức Giêsu đã nói rằng, “Thiên Chúa là Cha của mình” (Ga 5, 18).


Vâng, thật khó để mà công nhận một người tự nhận là “Con Thiên Chúa” mà lại cứ vi phạm luật ngày sabát. Và tất nhiên, là họ tức giận, giận đến nỗi muốn “tìm cách giết Đức Giêsu”.


Sự tức giận đó âm ỉ như một lò thuốc nổ, để rồi ít lâu sau đó, tại Caphacnaum, sự tức giận đó nổ bùng lên, khi họ, một lần nữa, lại phải nghe những lời mà họ cho rằng rất vô lý từ Đức Giêsu.


Hôm đó, Đức Giêsu tuyên bố rằng “Tôi là bánh từ trời xuống”. Chẳng những thế, Ngài còn khẳng định rằng : “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống.” (Ga 6, 51).


Một phút tâm tình và suy tư…


Khi nghe Đức Giêsu tuyên bố như thế, người Do Thái đã xầm xì với nhau rằng: “Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao?.. Cha mẹ ông ta , chúng ta đều biết cả. Sao bây giờ ông ta lại nói: Tôi từ trời xuống?” (Ga 6, 41-42).


Ngày xưa, khi còn trong sa mạc, chỉ vì đói, chỉ vì khát mà cha ông họ đã “xầm xì” trước mặt ông Môsê “Chúng tôi sẽ lấy gì mà uống… Chúng tôi phải chết đói cả lũ ở đây” (Xh 16, …3) thôi thì cũng đành!


Còn hôm nay… Ôi! Tệ thật… Đức Giêsu hứa sẽ cho họ ăn… ăn một thứ bánh “từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết” thế mà họ lại “xầm xì phản đối”!!!


Kinh Thánh chép rằng, Thiên Chúa “chẳng trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi mãi” (Tv 103, 9).


Vâng, hôm nay, tại Caphacnaum, dù cho họ có xầm xì không tin, Đức Giêsu vẫn không tỏ lời trách cứ, Ngài vẫn nói lên những lời nói tràn đầy tình yêu thương: “Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống” (Ga 6, 51).


*****


Đáng buồn thay! Hôm nay, vẫn còn không ít người mang danh là “Christian” nhưng lại “xầm xì” không tin lời Jesus Christ đã tuyên phán được nêu ở trên!


Và còn buồn hơn nữa, buồn thật buồn… khi hôm nay, thế gian lại muốn dùng một thứ “thịt” khác để mưu cầu sống mãi. Họ đã không ngần ngại ăn “thịt thai nhi” nhất là những “thai nhi con so” để cải lão hoàn đồng, để trường sinh bất lão…



Không cần nói nhưng ai trong chúng ta cũng có thể hiểu rằng “thịt thai nhi” là một thứ ô uế hơn tất cả mọi thứ ô uế.


Là một Kitô hữu, “mọi thứ ô uế” – tông đồ Phaolô nói “dù nói đến, anh em cũng phải tránh, như thế mới xứng đáng là những người trong dân thánh” và thánh nhân tiếp lời rằng “không một kẻ ô uế - được thừa hưởng cơ nghiệp trong Nước của Đức Kitô và của Thiên Chúa” (1Cor 5, ..5).

Hỡi thế gian - Hãy dừng lại việc giết chết thai nhi, vì đó là "hành vi gian ác". 


Một lần nữa, chúng ta hãy nghe lời Đức Giêsu tuyên phán, “Tôi là BÁNH HẰNG SỐNG từ trời xuống. Ai ăn bánh này sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”.


Giáo Hội Công Giáo luôn trung thành với niềm tin này. Trong thánh lễ mỗi ngày, Giáo Hội, qua vị linh mục, vẫn luôn cất tiếng loan báo cho mọi người biết rằng: “Đây là mầu nhiệm đức tin”.


Bạn… bạn có tin không?


Vâng, đừng quên, Đức Giêsu khẳng định “Thật, tôi bảo thật, ai tin thì được sự sống đời đời” (Ga 6, 47).


Petrus.tran




Đừng ném đá - đừng phạm tội.

Chúa Nhật – V  – MC – C                            Đừng ném đá - đừng phạm tội . “ Chúa thương chúng ta vì Chúa là Thiên Chúa. Chúa thương ...