Chúa Nhật
XIII - TN – C
Theo Chúa: phải bỏ mọi sự.
Ngày 29/06
hàng năm, toàn thể Giáo Hội mừng kính trọng thể thánh Phê-rô và Phao-lô. Khi
nói tới tông đồ Phao-lô, đa phần người ta đều nghĩ đến cú ngã ngựa của ngài tại
Damas. Còn nói tới tông đồ Phê-rô ư! Vâng, chúng ta luôn nghĩ tới ngài như là một
kẻ chối Chúa.
Thật ra, khi
nói về các ngài, điều đầu tiên chúng ta phải nói tới, đó là: nói tới các ngài
như là những con người can đảm, nhiệt thành, đã dám “bỏ hết mọi sự” và đi theo
Thầy Giê-su.
Với Phê-rô,
Kinh Thánh thuật lại rằng, khi Đức Giê-su gọi
“Các anh hãy theo tôi”, Phê-rô và người anh là An-rê, lập tức “bỏ thuyền, bỏ cha lại mà đi theo Người”. Còn
với Phao-lô, cũng vậy, sau biến cố tại Damas, ông đã bỏ mọi thứ vinh hoa phú
quý của một Phariseu tương lai, để trở thành tông đồ của Đức Giê-su.
Phải “bỏ hết
mọi sự” đó chính là điều kiện tiên quyết mà Đức Giê-su đã đưa ra. Thật vậy,
trong các sách Tin Mừng, và điển hình là Tin Mừng thánh Luca có ghi lại câu
chuyện sau đây, một câu chuyện nói rõ quan điểm của Đức Giê-su, đối với những
ai muốn đi theo Ngài.
**
Chuyện kể rằng,
hôm đó, trong lúc Đức Giêsu cùng với các môn đệ đang “nhịp bước đi trên… đường”
thì bỗng nhiên, có người đến bên Người và thưa rằng: “Thưa Thầy, Thầy
đi đâu tôi cũng xin đi theo”.
Xin đi theo
Thầy ư! Dễ thôi. Với Đức Giê-su, Ngài đã không ngăn cản đối với những ai muốn
đi theo mình. Đã có lần, Ngài cất tiếng mời gọi “Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng,
hãy đến cùng tôi”.
Chỉ có điều,
xin đi theo Ngài, người ấy có dám “ra đi không vương thê nhi”, như những người
môn đệ đầu tiên đã đi theo Ngài, hay không?
Nhớ, một lần
nọ, khi Đức Giêsu vừa lên đường đi, thì có một chàng thanh niên đến và ngỏ lời
muốn theo Ngài. Thế nhưng, khi vừa nghe Đức Giêsu đưa ra điều kiện “hãy đi bán
những gì anh có mà cho người nghèo… rồi hãy đến theo tôi”… Thiệt tình… khi anh
ta nghe lời đó, chuyện kể rằng, “anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi…”
Hôm nay, với
kẻ xin đi theo, Đức Giêsu không chỉ đưa ra điều kiện, Ngài còn nói lên
tình trạng về cuộc sống mà người môn đệ đi theo Ngài sẽ phải đón nhận. Đó chính
là một cuộc sống “lang thang theo ngày tháng… lang thang trên đồi vắng… qua rừng
sâu”, nói tắt một lời, đó là một cuộc sống được Đức Giê-su mô tả khắc nghiệt hơn cả sự khắc nghiệt, rằng “Con
chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu”.
Chưa hết, với
những nỗi “buồn vui” của cuộc đời, những
ai muốn đi theo Ngài đừng lấy làm đó như là lý do để trì hoãn cho một “quyết định”,
cũng như cho một “xác định”, lý tưởng của mình.
Hôm đó, với
kẻ “muốn về chôn cất cha tôi trước đã”, Đức Giê-su có lời bảo ban, rằng: “Cứ để
kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên
Chúa”.
Còn với kẻ
muốn làm một bữa tiệc “từ biệt gia đình trước đã” ư! Với người này, Đức Giê-su mạnh
mẽ khuyến cáo rằng: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không
thích hợp với Thiên Chúa”.
Vâng, tất cả
những yêu cầu Đức Giê-su đưa ra, chính là để gửi đến những ai muốn đi theo Ngài
một thông điệp, thông điệp rằng: “phải từ bỏ mọi sự”.
***
Phải từ bỏ mọi
sự. Vâng, đừng nghĩ rằng, Lm. Charles E . Miller nói tiếp “ (Chúa) phản đối việc
chôn cất các thân nhân đã chết, mà Người muốn nói rằng, ai bác bỏ Người, thì, về
mặt nào đó, cũng giống như những người chết bởi lẽ họ đã bác bỏ Chúa-sự-sống. Đồng
thời, đây cũng là cách nói của Chúa Giêsu, rằng, chúng ta phải xác định không
có gì quan trọng hơn là hết lòng hết dạ với Người”.
Hẳn chúng ta
còn nhớ, chuyện ông “Ê-li-sa được gọi” (x.1V 19, 19-21) Với câu chuyện này, ngôn
sứ Ê-li-sa cho chúng ta thấy rõ ý nghĩa điều
Lm. Charles E . Miller đã chia sẻ được nêu trên.
Chuyện kể rằng:
hồi ấy, Ê-li-sa được ơn gọi làm ngôn sứ. Ông Ê-li-a đi ngang qua, ném tấm áo
choàng của mình lên người ông Ê-li-sa. Tấm áo choàng của Ê-li-a tượng trưng cho
chức vụ ngôn sứ, và ông Ê-li-a kêu gọi ông Ê-li-sa lên thay chức vụ của mình.
Với một
thoáng ngập ngừng, ưu tư đến cha mẹ, ông Ê-li-sa “xin cho con về hôn cha mẹ để
từ giã, rồi con sẽ đi theo ông”. Với “ơn tự do”, Ê-li-a cho phép. Thế rồi,
Ê-li-sa trở về “bắt cặp bò giết làm lễ tế, lấy cày làm củi nấu thịt đãi người
nhà. Rồi ông đứng dậy, đi theo ông Ê-li-a và phục vụ ông”.
Vâng, giết
bò, lấy cày làm củi, một hình thức “từ bỏ
phương tiện sinh sống”, phải chăng, đó cũng là một hình thức “từ bỏ mọi sự”?
Thưa, đúng vậy.
Đức Giêsu không “hoan nghênh” thái độ lấp lửng “xin phép cho tôi về… xin phép cho tôi từ biệt…” rồi tôi sẽ v.v…và v.v…
Cái giá phải trả để theo Chúa chính là “sự từ bỏ”. Vâng, Đức Giêsu đã nói : “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình…”(Lc 9,23).
Thánh Phaolô, sau này, có thể nói, ngài chính là tấm gương mẫu mực của người môn đệ theo Chúa. Là một công dân Roma, một thứ quyền “phải tốn bao nhiêu tiền của mới mua được quyền công dân ấy” thế mà ngài dám “Từ bỏ” để trở nên người môn đệ của Chúa.
****
Trở lại với
ngôn sứ Ê-li-a. Thiên Chúa đã ban cho ông “ơn tự do”, và ông ta đã sự dụng đúng
ơn tự do đó. Ông đã tự do chọn lựa “từ bỏ mọi sự” và đi theo phục vụ Ê-li-a.
Nhắc tới điều
này để làm gì? Thưa, là để nhắc với chúng ta rằng: chúng ta cũng được ơn tự do
để chọn lựa.
Tuy nhiên,
phải dè chừng. Vì sao? Thưa, vì, coi chừng chúng ta bị xã hội lôi kéo“lạm dụng”
sự tự do mà Thượng Đế đã ban cho mình.
Thì đây, hãy
nhìn xem, hàng ngày chúng ta đã phải chứng kiến quá nhiều cảnh lạm dụng sự tự
do. Xã hội hôm nay sử dựng quyền tự do để làm cớ biện minh cho quyền tự do phá thai hơn là “quyền được sống” của thai
nhi.
Nói tới ơn tự
do, thánh Phao-lô có lời khuyên rằng: “Anh
em đã được gọi để hưởng tự do. Có điều là đừng lợi dụng tự do để sống
theo xác thịt, nhưng hãy lấy đức mến mà phục vụ lẫn nhau” (x.Gl 5, 13).
Thì đây, nếu
chúng ta lạm dụng quyền tự do, “sống
theo xác thịt”, điều gì sẽ xảy ra? Thưa, có phần chắc, chúng ta sẽ sống trong sự
nô lệ.
Hãy thử nhìn
xem một người sống theo xác thịt, nghiện ngập ma túy, họ có tự do không? Thưa
không, họ sẽ bị nô lệ triền miên trong những cơn vật vả đói thuốc, nhất là
trong sự sai khiến của sự phạm tội.
Hãy thử nhìn
xem, một người sống theo xác thịt, nghiện sex, chẳng hạn, họ có tự do không?
Thưa không, họ sẽ bị nô lệ triền miên trong những cơn đói sắc dục, những cơn
đói dẫn họ đến thung lũng của bịnh hoạn và chết chóc, cả xác lần hồn.
Nói ra điều
này để làm gì? Thưa, không ngoài mục đích, là để chúng ta sử dụng “ơn tự do” mà
Thiên Chúa đã ban cho, đúng mục đích.
Mà mục đích
tiên quyết của việc theo Chúa là gì? Thưa, Đức Giê-su đã có lời khuyên dạy, đó
là: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất
cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho”.
Thưa, bạn, bạn
có tin không? Có lẽ, câu trả lời, nên là để tùy thuộc mỗi chúng ta. Thế nhưng,
đừng quên, khi ông Phê-rô hỏi Đức Giê-su: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con
đã bỏ những gì là của mình mà theo Thầy”. Vâng, Phê-rô chưa kịp đòi hỏi, Đức
Giê-su đã trả lời: “Thầy bảo thật anh
em; chẳng hề có ai bỏ nhà, bỏ vợ, anh em, cha mẹ hay con cái vì Nước Thiên
Chúa, mà không được gấp bội ở đời này và sự sống vĩnh cửu ở đời sau”.
(Chú ý: Chúa
không khuyên các bà, các cô bỏ chồng đâu, à nghen!), nói vui thôi, các bạn nhé.
Đức Giê-su
đã hứa như vậy, và Ngài không phải là kẻ “hứa cho nhiều rồi lại quên”. Thì đây,
chúng ta cứ nhìn xem những vị linh mục, tu sĩ, họ là những người đã dám “bỏ hết
mọi sự và theo Ngài”, có vị nào phải sống trong cảnh đói nghèo khổ sở, ở đời
này không!
Thế nên, giờ
đây, chúng ta hãy để một phút hồi tâm và tự hỏi: đã là một Ki-tô hữu, tôi “đã
tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng
sau” hay tôi sẵn sàng “bỏ mọi sự” vì Ngài!
Hãy nhớ, theo Chúa, Đức Giê-su đòi hỏi “phải bỏ mọi sự”(x.Lc
9, 57-63)
Petrus.tran