CHÚA NHẬT XV – TN – A
Lời Chúa - Ai có tai thì nghe…
Trong Kinh Thánh có ghi một câu
chuyện, một câu chuyện nói về việc Thiên Chúa hủy diệt Sô-đô-ma và Gô-mô-ra. Chuyện
kể rằng, Thiên Chúa đã không dấu diếm ông
Áp-ra-ham về sự hủy diệt của Người.
Biết được điều này, ông Áp-ra-ham đã đến gần và thưa với Chúa rằng: “Chẳng lẽ Ngài
tiêu diệt người lành một trật với người dữ sao? Giả như trong thành đó có năm mươi
người lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ
thật sao? Chẳng lẽ Ngài không dung thứ cho thành đó, vì năm mươi người lành
trong đó sao? Ngài làm như vậy, chắc không được đâu? Giết chết người lành một trật
với kẻ dữ, coi người lành cũng như kẻ dữ, chắc không được đâu! Đấng xét xử cả trần gian lại không xét xử công minh sao?”.
(x.St 18, 23-25)
Không thấy Kinh Thánh cho biết dân
số của hai thành ấy vào lúc đó là bao nhiêu. Nhưng, trước con số là năm mươi,
Thiên Chúa đã chấp nhận.
Kinh Thánh ghi lại như sau: ĐỨC CHÚA
đáp: “Nếu Ta tìm được trong thành Sô-đô-ma năm mươi người lành, thì vì họ,Ta sẽ
dung thứ cho tất cả thành đó”.
Thế nhưng, thật đáng tiếc, con số
năm mươi người vẫn là con số khó kiếm, ông
Ap-ra-ham đành phải năn nỉ với Chúa để giảm dần, giảm dần. Từ năm mươi người, ông
xin xuống bốn lăm. Rồi từ bốn lăm ông xin xuống bốn mươi. Để ‘chắc ăn’, ông xin
thêm một lần nữa, từ bốn mươi xuống còn ba mươi. Chưa vững dạ, từ ba mươi, ông
xin xuống hai mươi. Và cuối cùng từ hai mươi, ông nói với Chúa rằng: “Xin Chúa đừng
giận, cho con nói một lần nữa thôi, giả như tìm được mười người thì sao?”.
Thì sao nhỉ? Thưa, lòng từ bi của
Thiên Chúa rất tuyệt vời. Ngài sẵn sàng vì số ít người công chính mà tha cho cả
dân thành: “Vì mười người đó, Ta sẽ không phá hủy Sôđôma” Nhưng rồi… rồi dù chỉ
là mười người, ông Apraham cũng tìm không ra.
Cuối cùng, Kinh Thánh kết luận:
“Sau khi phán với ông Apraham, Đức Chúa đi, còn ông Apraham thì trở về nhà” (c.33).
Và chuyện gì xảy ra đã xảy ra. Thành Sô-đô-ma bị hủy diệt.
Nhắc lại chuyện Sô-đô-ma để làm gì
? Thưa, để nhìn vào thế giới mà chúng ta đang sống, hôm nay. Vâng, hãy nhìn xem, nhân loại, sau một thời
gian ngắn không xảy ra cuộc đại chiến thế giới nào, bây giờ sóng gió lại nổi
lên.
Gần một trăm năm trôi qua, con người
đã không tận dụng thời giờ, tài năng, và tài nguyên Chúa ban để xây dựng hòa
bình, đem lại hạnh phúc cho thế giới hôm
nay. Trái lại, những vị lãnh đạo quốc gia, nhất là những vị lãnh đạo độc tài, họ
lại xây dựng một guồng máy cai trị hà khắc, họ đã chế tạo các loại vũ khí tối
tân, tiêu diệt hàng loạt để thống trị thế
giới.
Đã có một tên lãnh tụ độc tài tuyên
bố sẽ dùng vũ khí hạt nhân để chống lại vũ khí hạt nhân. Y rất ngạo mạn và muốn
đặt mình là chúa tể thế giới này.
Ngoài vũ khí nguyên tử, những con
virus, đại loại như virus corona cũng đã được xem là một hình thức tạo ra chiến
tranh thế giới.
Về mặt tâm linh, ngày nay có vẻ như
cả thế giới đang ngang nhiên chống lại Thiên Chúa. Nhiều quốc gia đã phạm thượng
và ngạo nghễ đốt phá nhà thờ, giật đổ
thánh giá, phá hủy mười điều răn v.v...
Vâng, thế giới hôm nay là thế đó,
và nếu ngày nay, Thiên Chúa tiêu diệt con người bằng một đại chiến nguyên tử,
san bằng trái đất như đại hồng thủy thời Noe! Nếu Người sẽ tiêu hủy các quốc
gia, các thành phố, như Người đã làm đối với Sôđôma và Gômôra, xưa kia!
Nếu Người làm thế, có một Apraham mới, đứng
ra ‘thương lượng’ với Thiên Chúa, không? Và, quan trọng hơn, liệu chúng ta có đủ
“năm mươi người lành”, một con số để Thiên Chúa dừng cơn giận của Người?
Vâng, chẳng phải là năm xưa, mà ngày
tại thời điểm này, năm-mươi-người-lành rất quan trọng. Và, đó là lý do mà chúng
ta nên tự hỏi mình, làm thế nào để chúng ta được gọi là những ‘người lành’?
Vâng, có lẽ chúng ta sẽ bảo với
nhau rằng, những ‘người lành’ của thời điểm hôm nay, chính là những người siêng
năng tham dự thánh lễ, đọc kinh và cầu nguyện.
Thế còn với Đức Giê-su thì sao? Thưa,
Ngài đã phán rằng ‘‘Không phải bất cứ ai
thưa với Thầy: "Lạy Chúa! lạy Chúa! " là được vào Nước Trời cả đâu!
Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào
mà thôi’’.
Những người lành, theo như lời Đức
Giê-su đã truyền dạy, đó là ‘kẻ nghe Lời
và hiểu’. Nghe Lời Chúa và hiểu… Vâng, lời truyền dạy này được Ngài diễn giải
qua ‘dụ ngôn người gieo giống’ và được ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu.
**
Dụ ngôn mang tên “người gieo giống”
đã được thánh Mát-thêu ghi lại như sau: “Hôm ấy, Đức Giêsu từ trong nhà đi ra
ngồi ở ven Biển Hồ”. Ngay lập tức : “dân chúng tụ họp bên Người rất đông”. Và
không bỏ lỡ cơ hội: “Ngài dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều”.
Hôm đó, dựa vào đời sống của một
nhà nông, Đức Giê-su nói chuyện liên quan đến “Người gieo giống đi ra gieo giống”.
Thưa bạn, bạn có phải là một nông
dân? Nếu phải, chắc hẳn bạn sẽ ngạc nhiên về “người nông dân” đã được Đức
Giê-su mô tả trong dụ ngôn này.
Theo lời kể của Đức Giê-su, anh
nông dân này quá ư là phí phạm hạt giống của mình. Thì đây, chuyện kể rằng:
“Trong khi người ấy gieo, thì có những hạt rơi xuống vệ đường… Có những hạt rơi
trên nơi sỏi đá, chỗ đất không có nhiều… Có những hạt rơi vào bụi gai… Có những
hạt lại rơi nhằm vào đất tốt…”.
Vâng, gieo như thế, nói theo ngôn
ngữ bình dân, đó là “gieo từa lưa”, bạ đâu gieo đó, gieo như thế, không gọi là
gieo phí phạm thì gọi bằng gì đây!
Thật ra, nếu nghĩ như thế, chúng
ta chưa hiểu gì về ruộng đất của nước Israel. Ruộng ở Do Thái thời đó khác ruộng
ở Việt Nam.
Theo lời kể, ruộng đất ở Do Thái, điển hình là “ở phía tây ngạn của
Biển Hồ. đồng bằng này có nhiều lối mòn chằng chịt, rải rác những giải đất sỏi
đá, đá nằm ngay dưới mặt đất, và có cả những bụi gai. Khi người nông dân gieo
giống, họ cứ thế mà gieo, có cày lên cũng không làm vỡ đất. Với loại đất như thế,
những loại đất xen cả sỏi đá, gai góc v.v... thì có những hạt sẽ sinh hoa kết
quả nhiều, có hạt ít, và có hạt không sinh hoa quả gì hết”.(nguồn: internet)
Với Lm Charles E.Miller, dưới cái
nhìn theo chiều hướng tâm linh, ngài nói: “Một nông dân thận trọng luôn cân nhắc
cặn kẽ để chỉ gieo ở những nơi bảo đảm sẽ mang lại kết quả tốt. Song người gieo
giống trong bài Tin Mừng đã không tiếc các hạt giống của mình vì ông tượng
trưng cho Thiên Chúa là Đấng luôn quảng đại với các ân sủng của Người”.
Thiên Chúa là Đấng quảng đại ư!
Thưa, đúng vậy. Thế nhưng, trước hết chúng ta hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra
cho những hạt giống đã được người nông dân gieo.
Vâng, theo câu chuyện được kể, có
bốn loại đất đã tiếp nhận những hạt giống. Loại đất vệ đường: “chim chóc đến ăn
hết”. Loại đất toàn sỏi đá: “nó mọc ngay, vì đất không sâu, nhưng khi nắng lên,
nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô”. Loại đất đầy gai góc: “gai mọc
lên làm nó chết ngạt”. Và loại đất cuối cùng, đất tốt: “nên sinh hoa kết quả: hạt
được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục” (x.Mt 13, 4-8).
Và đây, lòng quảng đại của Thiên
Chúa đã được bày tỏ qua việc: “Thăm trái đất, Ngài tuôn mưa móc… Tưới từng luống,
sang từng mô đất, khiến dầm mưa, cho hạt nảy mầm, bốn mùa Chúa đổ hồng ân, Ngài
gieo mầu mỡ ngập tràn lối đi” (x.Tv 65, 10-12).
Hôm đó, Đức Giêsu kết thúc dụ ngôn
bằng một lời khuyến cáo mạnh mẽ, rằng: “Ai có tai thì nghe”. (Mt 13, 8).
***
“Ai có tai thì nghe”. Phải chăng,
lời khuyến cáo này cũng là lời khuyến cáo dành cho chúng ta, hôm nay ! Thưa, đúng
vậy. Thế nên, hãy tự hỏi lòng mình rằng: tôi đã nghe dụ ngôn này được bao nhiêu
lần? Mới lần đầu? Mười lần? Hai mươi lần? Hay năm mươi lần?
Thật ra, dù chúng ta đã nghe bao
nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng sẽ chẳng ích lợi gì, nếu chúng ta “nghe mà không
nghe không hiểu”. Nghe mà không nghe không hiểu, sẽ là một thảm họa cho đời sống
đức tin của chúng ta. Thảm họa đó đã được Đức Giê-su cho biết, rằng: “quỷ dữ đến
cướp đi điều đã gieo vào lòng người ấy”.
Thật ra, qua dụ ngôn này, với những
lời giải thích, quá rõ ràng của Đức
Giê-su, nếu ta nói rằng ta không hiểu, thì đó là ta làm bộ không hiểu. Ta làm bộ
không hiểu, không phải vì ta không hiểu, nhưng ta cố tình không muốn hiểu, mà thôi.
Đức Giê-su đã giải thích rất rõ
ràng, rằng: “Còn kẻ được gieo nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón
nhận. Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời”… Vâng, Ngài nói tiếp: “khi gặp
gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay”. Điều này rất đúng với một số
người Công giáo ở miền nam Việt Nam sau biến cố 30/04/1975. Hồi đó, có một số
người, dù đã là Ki-tô hữu, nhưng họ không dám kê khai vào sơ yếu lý lịch hoặc
chứng minh nhân dân…
Xã hội chúng ta đang sống hôm nay,
là một xã hội cổ súy cho một lối sống vô thần, một xã hội tôn thờ nền văn hóa sự
chết. Bả vinh hoa phú quý, đại loại như: tiền bạc, danh vọng, quyền lực v.v... Đó chính là những cạm bẫy, những cám dỗ
mà không ít người Ki-tô hữu chúng ta, vấp ngã.
Với những ai vấp ngã vì lý do này,
Đức Giê-su nói, họ là “kẻ được gieo vào
bụi gai”.
Còn một loại người nữa, Đức Giê-su
nói, đó là: “Kẻ được gieo trên đất tốt, đó là kẻ đã nghe Lời và hiểu”. Những
người “nghe Lời và hiểu” thì sao? Thưa, nghe Lời và hiểu, Đức Giê-su gọi đó là
điều thật có phúc, “còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh
em thật có phúc vì được nghe”.
Đúng là thật có phúc, hồng phúc đó
được chính Đức Giê-su chúc phúc, rằng: “kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất nhiên sinh
hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục”.
**** Vâng, câu chuyện đã được Đức Giêsu giải
thích quá rõ ràng. Đừng nói là khó hiểu, nhưng hãy tự hỏi lòng mình rằng, mảnh-đất-tâm-hồn-của-tôi
thuộc loại nào trong bốn loại đất đã được Đức Giêsu nêu trong dụ ngôn?
Mảnh đất bên vệ đường ư! Hay là mảnh
đất chỉ toàn sỏi đá! Có phải là mảnh đất đầy gai góc! Hay mảnh đất tốt chính là
mảnh đất tâm hồn của tôi?
Tất nhiên là không ai trong chúng
ta lại mong muốn mảnh đất tâm hồn của mình thuộc ba mảnh đất “xấu” nêu trên.
Thế nhưng, chắc hẳn chúng ta sẽ
băn khoăn và tự hỏi rằng: làm thế nào để mảnh đất tâm hồn mình thuộc loại “mảnh
đất tốt”! Thưa, chỉ cần… chỉ cần tưới vào mảnh đất ấy một loại phân bón mang
tên “Lời Chúa”.
Một sai lầm nghiêm trọng, không ít
người trong chúng ta mắc phải, đó là, chúng ta cho rằng chỉ cần “tưới Lời
Chúa”, một tuần một lần vào thánh lễ ngày Chúa Nhật, là đủ.
Không, như thế vẫn là chưa đủ. Hãy
noi gương cộng đoàn dân Chúa ở Beroia năm xưa. Họ đã “đón nhận lời Chúa với tất
cả nhiệt tâm, ngày ngày tra cứu Sách Thánh để xem có đúng như vậy không” (x.Cv
17,11).
“Ngày ngày tra cứu sách Thánh”.
Vâng, tại sao lại không làm thế, nhỉ? Có ai mà không tưới cây mỗi ngày? Thế nên,
chẳng có lý do gì để ta không “tưới Lời Chúa” mỗi ngày vào mảnh đất tâm hồn của
ta.
“Tưới Lời Chúa” mỗi ngày vào mảnh
đất tâm hồn của ta, đó chính là chúng ta đã làm cho mảnh đất tâm
hồn ấy mỗi
ngày một màu mỡ hơn. Mà, một khi mảnh đất tâm hồn của chúng ta ‘màu mỡ’, có lẽ
nào mảnh đất ấy không sinh nhiều hoa trái, hoa trái của “bác ái, hoan lạc, bình
an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ”!
Một khi mảnh đất tâm hồn của chúng
ta sinh được những loại hoa trái nêu trên, có lẽ nào chúng ta không được công
nhận là một người chồng hoặc một người vợ ‘lành’ trong gia đình! Có lẽ nào chúng ta không được bạn bè thân hữu
nhìn nhận rằng, anh ấy, chị ấy là một người bạn ‘lành’! Có lẽ nào chúng ta không
được mọi người lớn tiếng nói… nói rằng “Chúa ơi, có rồi, có người lành rồi!”.
Không… không có gì phải bàn cãi về
việc chúng ta phải “nghe Lời và hiểu”. Điều cần bàn, đó là chúng ta có “lắng
nghe”! Hãy nhớ, Đức Gie-su đã phán truyền “Ai có tai thì nghe”.
Petrus.tran