Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2020

Lời Chúa - Ai có tai thì nghe…


CHÚA NHẬT XV – TN – A

Lời Chúa -  Ai có tai thì nghe…

Trong Kinh Thánh có ghi một câu chuyện, một câu chuyện nói về việc Thiên Chúa hủy diệt Sô-đô-ma và Gô-mô-ra. Chuyện kể rằng, Thiên Chúa đã không dấu diếm ông  Áp-ra-ham về sự hủy diệt của Người.

Biết được điều này, ông Áp-ra-ham  đã đến gần và thưa với Chúa rằng: “Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với người dữ sao? Giả như trong thành đó có năm mươi người lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt  họ thật sao? Chẳng lẽ Ngài không dung thứ cho thành đó, vì năm mươi người lành trong đó sao? Ngài làm như vậy, chắc không được đâu? Giết chết người lành một trật với kẻ dữ, coi người lành cũng như kẻ dữ, chắc không được đâu! Đấng xét xử  cả trần gian lại không xét xử công minh sao?”. (x.St 18, 23-25)

Không thấy Kinh Thánh cho biết dân số của hai thành ấy vào lúc đó là bao nhiêu. Nhưng, trước con số là năm mươi, Thiên Chúa đã chấp nhận.

Kinh Thánh ghi lại như sau: ĐỨC CHÚA đáp: “Nếu Ta tìm được trong thành Sô-đô-ma năm mươi người lành, thì vì họ,Ta sẽ dung thứ cho tất cả thành đó”.

Thế nhưng, thật đáng tiếc, con số năm mươi người vẫn là con số khó kiếm,  ông Ap-ra-ham đành phải năn nỉ với Chúa để giảm dần, giảm dần. Từ năm mươi người, ông xin xuống bốn lăm. Rồi từ bốn lăm ông xin xuống bốn mươi. Để ‘chắc ăn’, ông xin thêm một lần nữa, từ bốn mươi xuống còn ba mươi. Chưa vững dạ, từ ba mươi, ông xin xuống hai mươi. Và cuối cùng từ hai mươi, ông nói với Chúa rằng: “Xin Chúa đừng giận, cho con nói một lần nữa thôi, giả như tìm được mười người thì sao?”.

Thì sao nhỉ? Thưa, lòng từ bi của Thiên Chúa rất tuyệt vời. Ngài sẵn sàng vì số ít người công chính mà tha cho cả dân thành: “Vì mười người đó, Ta sẽ không phá hủy Sôđôma” Nhưng rồi… rồi dù chỉ là mười người, ông Apraham cũng tìm không ra.

Cuối cùng, Kinh Thánh kết luận: “Sau khi phán với ông Apraham, Đức Chúa đi, còn ông Apraham thì trở về nhà” (c.33). Và chuyện gì xảy ra đã xảy ra. Thành Sô-đô-ma bị hủy diệt.

Nhắc lại chuyện Sô-đô-ma để làm gì ? Thưa, để nhìn vào thế giới mà chúng ta đang sống, hôm nay.  Vâng, hãy nhìn xem, nhân loại, sau một thời gian ngắn không xảy ra cuộc đại chiến thế giới nào, bây giờ sóng gió lại nổi lên.




Gần một trăm năm trôi qua, con người đã không tận dụng thời giờ, tài năng, và tài nguyên Chúa ban để xây dựng hòa bình,  đem lại hạnh phúc cho thế giới hôm nay. Trái lại, những vị lãnh đạo quốc gia, nhất là những vị lãnh đạo độc tài, họ lại xây dựng một guồng máy cai trị hà khắc, họ đã chế tạo các loại vũ khí tối tân, tiêu diệt hàng loạt  để thống trị thế giới.  

Đã có một tên lãnh tụ độc tài tuyên bố sẽ dùng vũ khí hạt nhân để chống lại vũ khí hạt nhân. Y rất ngạo mạn và muốn đặt mình là chúa tể thế giới này.  

Ngoài vũ khí nguyên tử, những con virus, đại loại như virus corona cũng đã được xem là một hình thức tạo ra chiến tranh thế giới.

Về mặt tâm linh, ngày nay có vẻ như cả thế giới đang ngang nhiên chống lại Thiên Chúa. Nhiều quốc gia đã phạm thượng và ngạo nghễ  đốt phá nhà thờ, giật đổ thánh giá, phá hủy mười điều răn v.v...

Vâng, thế giới hôm nay là thế đó, và nếu ngày nay, Thiên Chúa tiêu diệt con người bằng một đại chiến nguyên tử, san bằng trái đất như đại hồng thủy thời Noe! Nếu Người sẽ tiêu hủy các quốc gia, các thành phố, như Người đã làm đối với Sôđôma và Gômôra, xưa kia!  

Nếu Người làm thế, có một Apraham mới, đứng ra ‘thương lượng’ với Thiên Chúa, không? Và, quan trọng hơn, liệu chúng ta có đủ “năm mươi người lành”, một con số để Thiên Chúa dừng cơn giận của Người?

Vâng, chẳng phải là năm xưa, mà ngày tại thời điểm này, năm-mươi-người-lành rất quan trọng. Và, đó là lý do mà chúng ta nên tự hỏi mình, làm thế nào để chúng ta được gọi là những ‘người lành’?

Vâng, có lẽ chúng ta sẽ bảo với nhau rằng, những ‘người lành’ của thời điểm hôm nay, chính là những người siêng năng tham dự thánh lễ, đọc kinh và cầu nguyện.

Thế còn với Đức Giê-su thì sao? Thưa, Ngài đã phán rằng  ‘‘Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: "Lạy Chúa! lạy Chúa! " là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi’’.

Những người lành, theo như lời Đức Giê-su đã  truyền dạy, đó là ‘kẻ nghe Lời và hiểu’. Nghe Lời Chúa và hiểu… Vâng, lời truyền dạy này được Ngài diễn giải qua ‘dụ ngôn người gieo giống’ và được ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu.

**  
Dụ ngôn mang tên “người gieo giống” đã được thánh Mát-thêu ghi lại như sau: “Hôm ấy, Đức Giêsu từ trong nhà đi ra ngồi ở ven Biển Hồ”. Ngay lập tức : “dân chúng tụ họp bên Người rất đông”. Và không bỏ lỡ cơ hội: “Ngài dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều”.


Hôm đó, dựa vào đời sống của một nhà nông, Đức Giê-su nói chuyện liên quan đến “Người gieo giống đi ra gieo giống”.

Thưa bạn, bạn có phải là một nông dân? Nếu phải, chắc hẳn bạn sẽ ngạc nhiên về “người nông dân” đã được Đức Giê-su mô tả trong dụ ngôn này.

Theo lời kể của Đức Giê-su, anh nông dân này quá ư là phí phạm hạt giống của mình. Thì đây, chuyện kể rằng: “Trong khi người ấy gieo, thì có những hạt rơi xuống vệ đường… Có những hạt rơi trên nơi sỏi đá, chỗ đất không có nhiều… Có những hạt rơi vào bụi gai… Có những hạt lại rơi nhằm vào đất tốt…”.

Vâng, gieo như thế, nói theo ngôn ngữ bình dân, đó là “gieo từa lưa”, bạ đâu gieo đó, gieo như thế, không gọi là gieo phí phạm thì gọi bằng gì đây!

Thật ra, nếu nghĩ như thế, chúng ta chưa hiểu gì về ruộng đất của nước Israel. Ruộng ở Do Thái thời đó khác ruộng ở Việt Nam. 

Theo lời kể, ruộng đất ở Do Thái, điển hình là “ở phía tây ngạn của Biển Hồ. đồng bằng này có nhiều lối mòn chằng chịt, rải rác những giải đất sỏi đá, đá nằm ngay dưới mặt đất, và có cả những bụi gai. Khi người nông dân gieo giống, họ cứ thế mà gieo, có cày lên cũng không làm vỡ đất. Với loại đất như thế, những loại đất xen cả sỏi đá, gai góc v.v... thì có những hạt sẽ sinh hoa kết quả nhiều, có hạt ít, và có hạt không sinh hoa quả gì hết”.(nguồn: internet)

Với Lm Charles E.Miller, dưới cái nhìn theo chiều hướng tâm linh, ngài nói: “Một nông dân thận trọng luôn cân nhắc cặn kẽ để chỉ gieo ở những nơi bảo đảm sẽ mang lại kết quả tốt. Song người gieo giống trong bài Tin Mừng đã không tiếc các hạt giống của mình vì ông tượng trưng cho Thiên Chúa là Đấng luôn quảng đại với các ân sủng của Người”.
Thiên Chúa là Đấng quảng đại ư! Thưa, đúng vậy. Thế nhưng, trước hết chúng ta hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra cho những hạt giống đã được người nông dân gieo.

Vâng, theo câu chuyện được kể, có bốn loại đất đã tiếp nhận những hạt giống. Loại đất vệ đường: “chim chóc đến ăn hết”. Loại đất toàn sỏi đá: “nó mọc ngay, vì đất không sâu, nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô”. Loại đất đầy gai góc: “gai mọc lên làm nó chết ngạt”. Và loại đất cuối cùng, đất tốt: “nên sinh hoa kết quả: hạt được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục” (x.Mt 13, 4-8).

Và đây, lòng quảng đại của Thiên Chúa đã được bày tỏ qua việc: “Thăm trái đất, Ngài tuôn mưa móc… Tưới từng luống, sang từng mô đất, khiến dầm mưa, cho hạt nảy mầm, bốn mùa Chúa đổ hồng ân, Ngài gieo mầu mỡ ngập tràn lối đi” (x.Tv 65, 10-12).

Hôm đó, Đức Giêsu kết thúc dụ ngôn bằng một lời khuyến cáo mạnh mẽ, rằng: “Ai có tai thì nghe”. (Mt 13, 8).


***
“Ai có tai thì nghe”. Phải chăng, lời khuyến cáo này cũng là lời khuyến cáo dành cho chúng ta, hôm nay ! Thưa, đúng vậy. Thế nên, hãy tự hỏi lòng mình rằng: tôi đã nghe dụ ngôn này được bao nhiêu lần? Mới lần đầu? Mười lần? Hai mươi lần? Hay năm mươi lần?

Thật ra, dù chúng ta đã nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng sẽ chẳng ích lợi gì, nếu chúng ta “nghe mà không nghe không hiểu”. Nghe mà không nghe không hiểu, sẽ là một thảm họa cho đời sống đức tin của chúng ta. Thảm họa đó đã được Đức Giê-su cho biết, rằng: “quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo vào lòng người ấy”.

Thật ra, qua dụ ngôn này, với những lời giải thích, quá rõ ràng  của Đức Giê-su, nếu ta nói rằng ta không hiểu, thì đó là ta làm bộ không hiểu. Ta làm bộ không hiểu, không phải vì ta không hiểu, nhưng  ta cố tình không muốn hiểu, mà thôi.

Đức Giê-su đã giải thích rất rõ ràng, rằng: “Còn kẻ được gieo nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận. Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời”… Vâng, Ngài nói tiếp: “khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay”. Điều này rất đúng với một số người Công giáo ở miền nam Việt Nam sau biến cố 30/04/1975. Hồi đó, có một số người, dù đã là Ki-tô hữu, nhưng họ không dám kê khai vào sơ yếu lý lịch hoặc chứng minh nhân dân…
   
Xã hội chúng ta đang sống hôm nay, là một xã hội cổ súy cho một lối sống vô thần, một xã hội tôn thờ nền văn hóa sự chết. Bả vinh hoa phú quý, đại loại như: tiền bạc, danh vọng, quyền lực  v.v... Đó chính là những cạm bẫy, những cám dỗ mà không ít người Ki-tô hữu chúng ta, vấp ngã. 

Với những ai vấp ngã vì lý do này, Đức Giê-su nói, họ là  “kẻ được gieo vào bụi gai”.
Còn một loại người nữa, Đức Giê-su nói, đó là: “Kẻ được gieo trên đất tốt, đó là kẻ đã nghe Lời và hiểu”. Những người “nghe Lời và hiểu” thì sao? Thưa, nghe Lời và hiểu, Đức Giê-su gọi đó là điều thật có phúc, “còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe”.

Đúng là thật có phúc, hồng phúc đó được chính Đức Giê-su chúc phúc, rằng: “kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục”.

****   Vâng, câu chuyện đã được Đức Giêsu giải thích quá rõ ràng. Đừng nói là khó hiểu, nhưng hãy tự hỏi lòng mình rằng, mảnh-đất-tâm-hồn-của-tôi thuộc loại nào trong bốn loại đất đã được Đức Giêsu nêu trong dụ ngôn?


Mảnh đất bên vệ đường ư! Hay là mảnh đất chỉ toàn sỏi đá! Có phải là mảnh đất đầy gai góc! Hay mảnh đất tốt chính là mảnh đất tâm hồn của tôi?

Tất nhiên là không ai trong chúng ta lại mong muốn mảnh đất tâm hồn của mình thuộc ba mảnh đất “xấu” nêu trên.

Thế nhưng, chắc hẳn chúng ta sẽ băn khoăn và tự hỏi rằng: làm thế nào để mảnh đất tâm hồn mình thuộc loại “mảnh đất tốt”! Thưa, chỉ cần… chỉ cần tưới vào mảnh đất ấy một loại phân bón mang tên “Lời Chúa”.

Một sai lầm nghiêm trọng, không ít người trong chúng ta mắc phải, đó là, chúng ta cho rằng chỉ cần “tưới Lời Chúa”, một tuần một lần vào thánh lễ ngày Chúa Nhật, là đủ.
Không, như thế vẫn là chưa đủ. Hãy noi gương cộng đoàn dân Chúa ở Beroia năm xưa. Họ đã “đón nhận lời Chúa với tất cả nhiệt tâm, ngày ngày tra cứu Sách Thánh để xem có đúng như vậy không” (x.Cv 17,11).

“Ngày ngày tra cứu sách Thánh”. Vâng, tại sao lại không làm thế, nhỉ? Có ai mà không tưới cây mỗi ngày? Thế nên, chẳng có lý do gì để ta không “tưới Lời Chúa” mỗi ngày vào mảnh đất tâm hồn của ta.

“Tưới Lời Chúa” mỗi ngày vào mảnh đất tâm hồn của ta, đó chính là chúng ta đã làm cho mảnh  đất  tâm  hồn  ấy  mỗi ngày một màu mỡ hơn. Mà, một khi mảnh đất tâm hồn của chúng ta ‘màu mỡ’, có lẽ nào mảnh đất ấy không sinh nhiều hoa trái, hoa trái của “bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ”!

Một khi mảnh đất tâm hồn của chúng ta sinh được những loại hoa trái nêu trên, có lẽ nào chúng ta không được công nhận là một người chồng hoặc một người vợ ‘lành’ trong gia đình!  Có lẽ nào chúng ta không được bạn bè thân hữu nhìn nhận rằng, anh ấy, chị ấy là một người bạn ‘lành’! Có lẽ nào chúng ta không được mọi người lớn tiếng nói… nói rằng “Chúa ơi, có rồi, có người lành rồi!”.

Không… không có gì phải bàn cãi về việc chúng ta phải “nghe Lời và hiểu”. Điều cần bàn, đó là chúng ta có “lắng nghe”! Hãy nhớ, Đức Gie-su đã phán truyền “Ai có tai thì nghe”.

Petrus.tran






Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020

Chúa sẽ luôn luôn lo toan…


CHÚA NHẬT XIV – TN – A
Chúa sẽ luôn luôn lo toan…
Cuộc sống của con người là một cuộc hành trình với biết bao gian lao và thử thách. Và, dù chúng ta có là ai đi chăng nữa, những gian lao và thử thách đó vẫn như một con đỉa đói đè nặng trên cuộc sống của chúng ta.
Rồi, khi những gian lao thử thách liên lỉ xảy ra trong cuộc đời chúng ta, có phần chắc chúng ta sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi và chán chường. Cuối cùng, khi mệt mỏi và chán chường dâng cao, chúng ta sẽ nản chí và tuyệt vọng.
Điều này thật nguy hiểm, nguy hiểm vì nản chí và tuyệt vọng sẽ dẫn đến  những suy nghĩ  tiêu cực, và cuối cùng dẫn đến hành vi tiêu cực, đó là hành vi tự vẫn có nguy cơ xảy ra.
Là một Ki-tô hữu, chắc chắn chúng ta không có quyền tự vẫn. Vậy, chúng ta phải  làm gì khi cuộc sống của mình có quá nhiều gian lao thử thách? Thưa, HÃY ĐẾN CÙNG CHÚA GIÊ-SU.
**
Vâng, hãy đến cùng Đức Giê-su.  Bởi vì Đức Giê-su, trong những ngày ra đi rao giảng Tin Mừng,  ngoài những lời truyền dạy có tính cách bắt buộc, như lời truyền dạy: “Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”, Ngài còn có những lời truyền dạy như là một lời mời gọi, một lời mời gọi hầu đem đến cho con người bớt âu lo, thêm sức mạnh, trước những gian lao thử thách giữa cuộc đời.  
Những lời mời gọi của Đức Giê-su, nếu được phép, có thể nói như là một điệp khúc của bản tình ca mang tên “lòng Chúa thương xót”.
Ta hãy nghe có thương xót không, khi Ngài mời gọi: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi…”. Đến-cùng-tôi rồi sao nữa nhỉ! Thưa: “tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng”.
Và, để minh chứng cho lòng thương xót của mình, Đức Giê-su đã có lời tuyên phán  rất chân tình, rằng:  “Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì  tôi  có lòng hiền hậu và khiêm nhường, Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi dễ chịu và gánh tôi nhẹ nhàng” (x.Mt 11, 28-30)
***  
Hãy-đến-cùng-Ta… Vâng, không chỉ là năm xưa, nhưng hôm nay, đó cũng là lời mời gọi dành cho mỗi chúng ta. Đó là một lời mời gọi của lòng thương xót, lòng thương xót cho tất cả mọi người, cho tất cả chúng ta, cho những ai đang phải đối mặt với gian lao thử thách.


Mà, hôm nay, có ai trong chúng ta lại không phải đối mặt với gian lao thử thách, nhỉ. Kìa , hãy nhìn xem thế giới hôm nay, một thế giới dù đã rất tiến bộ, dù đã rất văn minh, nhưng vẫn còn đó biết bao sự bất an và bất ổn.
Vâng, có bất an không, khi mà dịch bệnh ‘viêm phổi VUHAN’ vẫn đang hoành hành trên khắp thế giới! Có bất an không khi mà lũ lụt, động đất, hạn hán, nạn châu chấu phá hoại mùa màng v.v… vẫn là những tiềm ẩn đe dọa đời sống chúng ta!
Và, ai dám khẳng định là không có bất ổn, khi Tuần Dương Hạm, Thiết Giáp Hạm, Hàng Không Mẫu Hạm v.v… đang lượn lờ như lá thu rơi tại Biển Đông, chờ chực khai hỏa!
Tình hình như thế, ai dám nói rằng, cuộc sống của chúng ta hôm nay, không phải đối mặt với bát an và bất ổn, với gian lao và thử thách!
Còn gian lao và thử thách nào đè nặng trên cuộc sống của chúng ta nữa nhỉ! Phải chăng là một thất bại ề chề nơi thương trường! Phải chăng là sự đau khổ vì một mối tình tan vỡ! Phải chăng là nỗi buồn ‘người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn tôi bỗng dại khờ’ v.v…!
Rồi khi  phải đối diện với bất công, với bạo lực, với sự tham lam và hung hãn, với thói ích kỷ, với sự kiêu căng của con người, thì sao… không  là những gian lao và thử thách ư! 
Và, còn đó là những gian lao của tương lai, một tương lai rằng: “khi ta không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới..”.
Nói tới điều này để làm gì? Thưa, để chúng ta hãy nghĩ tới gánh nặng và thử thách của tội lỗi mà chúng ta phải đối mặt. Đừng quên, chính gánh nặng tội lỗi đã đưa chúng ta đến chỗ chết. Và, ai sẽ cất gánh nặng tội lỗi cho chúng ta, nếu không phải là ĐỨC KI-TÔ…
Hãy nghe thánh Phao-lô nói: “…nếu Đức Ki-tô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã phạm, Thần Khí cũng ban cho anh em được sống… .”
Thế nên, hãy tự hỏi mình  rằng, gian lao nào đang đè nặng trên cuộc đời tôi? Thử thách  nào đang làm mệt mỏi đôi vai tôi? Tôi sẽ làm gì để tháo bớt những gánh nặng sầu thương, những gánh nặng của tội lỗi,  trên cuộc đời mình?
Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Thế nhưng, đừng quên nhìn vào tấm gương vua David, một tấm gương mẫu mực về  lòng  phó  thác  trong tay Chúa .
Vâng, là một người đã từng mang những gánh nặng sầu thương trên con đường đời của mình. Là một người đã từng vất vưởng nặng lòng trong tội lỗi, gánh nặng trị quốc, gánh nặng gia đình, con cái phản nghịch. Nhưng, từ khi David trao cho Đức Chúa những gánh nặng sầu thương của mình, ông đã được sự nâng đỡ của Đức Chúa. Sự từng trải đó đã được ông chia sẻ rằng: “Hãy trút nhẹ gánh lo vào tay CHÚA. Người sẽ đỡ đần cho, chẳng để chính nhân phải nghiêng ngửa bao giờ” (Tv 55, 23).

Sự trải nghiệm của vua David là thế đó. Chúng ta có tin không? Nếu tin, ‘Hãy đến cùng Chúa’.  Hãy đến, thưa quý vị.  Dù Chúa không làm cho gánh nặng biến mất, không cất bỏ những vấn đề nan giải trong đời sống chúng ta, nhưng Ngài đã khẳng định rằng: “Tâm hồn anh  em sẽ được yên nghỉ”. Ngài sẽ nâng đỡ chúng ta, làm cho gánh nặng của chúng ta trở nên “êm ái và nhẹ nhàng”.
Thánh Augustino có nói: “Chúa dựng nên ta không cần có ta nhưng để cứu chuộc ta, Chúa cần sự cộng tác của ta”. Nhắc đến điều này để làm gì? Thưa, để chúng ta nhìn lại bản thân mình, và tự hỏi rằng: “sự cộng tác của ta” với Chúa hiện ở mức độ nào?
Ở mức độ: “Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà là chính Ðức Kitô sống trong tôi”? Hay chỉ là mức độ ‘hâm hẩm chẳng nóng chẳng lạnh’? Vâng, nếu chỉ ở  mức độ này, thưa quý vị, nguy hiểm lắm, Chúa sẽ ‘mửa’ chúng ta ‘ra khỏi miệng Ngài’.
Không thực sự ‘cộng tác’ với Chúa, dù chúng ta có  đi nhà thờ, dù chúng ta có cầu nguyện,  chúng ta vẫn cảm thấy bất an, chúng ta vẫn không bình an, vẫn không giải quyết được nhưng nan giải trong cuộc đời mình, vẫn cảm thấy cuộc đời mình như “sinh lầm thế kỷ”.
Tại sao? Thưa, là bởi, chúng ta đến nhà thờ theo tập quán, sợ lỗi luật giữ ngày Chúa Nhật mà không chịu “học cùng Chúa”, học sự “hiền lành và khiêm nhường” của Ngài, một cái học chứng tỏ đã cộng tác Ngài một cách thực sự.
Chỉ khi chúng ta thấm nhuần những bài học Đức Giê-su đã dạy, chúng ta mới có thể nói như  Ngài đã nói, làm như Ngài đã làm, sống như Ngài đã sống. Và, khi chúng ta  nói như Ngài đã nói, làm như Ngài đã làm, sống như Ngài đã sống, đó là lúc chúng ta đã ‘cộng tác’ với Đức Giê-su một cách tuyệt đối.
Cộng tác với Ngài tuyệt đối như thế, dù cuộc sống của chúng ta có phải đối diện với gian lao thử thách cỡ nào đi nữa, hãy tin, Đức Giê-su sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Trái lại, Ngài sẽ luôn luôn lo toan, cho chúng ta.
Vâng, chúng ta hãy nghe thêm một lần nữa lời dạy của Thánh Augustino: “Chúa dựng nên ta không cần có ta nhưng để cứu chuộc ta, Chúa cần sự cộng tác của ta”.
Chúa cần, cần sự cộng tác của chúng ta, vì đó là điều cần thiết để chúng ta được : “Chúa lo toan”.
Petrus.tran




Đừng ném đá - đừng phạm tội.

Chúa Nhật – V  – MC – C                            Đừng ném đá - đừng phạm tội . “ Chúa thương chúng ta vì Chúa là Thiên Chúa. Chúa thương ...