Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023

Đức Giê-su - Ngài là kho tàng của ta.

 “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng đó.”

Chúa Nhật XVII – TN – A
Đức Giê-su - Ngài là kho tàng của ta

 

tbd 290723a

Theo Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi lại, chúng ta được biết: “Đức Giê-su (đã) gọi mười hai môn đệ lại, để ban cho các ông quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.” Sau đó, “Người sai mười hai ông ấy đi và chỉ thị rằng: Anh em đừng đi về phía các dân ngoại, cũng đừng vào thành nào của dân Samari. Tốt hơn là hãy đến với các con chiên lạc nhà Israel. Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.” (x.Mt 10, 1-7).

Lệnh truyền này gợi cho chúng ta nhớ, chính Đức Giê-su, khi khởi sự cho sứ vụ loan báo Tin Mừng, Ngài cũng đã có lời kêu gọi: “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.” (x.Mt 4, 17).

Nói về Nước Trời, theo quan điểm của Đức Giê-su, phải coi đó là ưu tiên số một cho việc “tìm kiếm”. Một ngày nọ, Ngài đã nói: “Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.”

Không chỉ coi việc tìm kiếm Nước Trời là ưu tiên số một, Đức Giê-su, qua hai dụ ngôn, Ngài có thêm lời dạy rằng, phải dồn hết n lực cho công việc tìm kiếm đó. Hai dụ ngôn này được ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu với tiêu đề: “Dụ ngôn kho báu và ngọc quý” (x.Mt 13, 44-52).

**
Hai dụ ngôn đã được Đức Giê-su kể rằng: “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng đó.”

Sau đó, Ngài kể tiếp: “Nước Trời lại cũng giống như chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy.”

Vâng, đó là những gì hai nhân vật trong hai dụ ngôn đã thực hiện. Và, nếu có lời bình luận nào cho hai nhân vật này, nên chăng gọi họ là những con người đã hết sức nỗ lực cho việc sở hữu điều mà họ xem là “giá trị” trong cuộc sống!

Thưa, đúng vậy. Hai nhân vật trong dụ ngôn tỏ ra đã khôn ngoan, khôn ngoan “nhận biết điều gì đúng, điều gì sai, điều hay, điều dở, điều gì tạm thời, và điều gì bền vững lâu dài.”

Đức Giêsu, qua việc kể hai dụ ngôn (nêu trên), Ngài muốn gửi đến mọi người một thông điệp, thông điệp rằng: phải khôn ngoan biết nhận ra cái gì là giá-trị-thật-cho-cuộc-sống.

Và, giá trị thật cho cuộc sống, mà Đức Giê-su nói đến (qua dụ ngôn) chính là “Nước Trời”. Giá trị thật cho cuộc sống là sự vĩnh cửu trong Nước Trời, nơi có thể “tích trữ cho mình những kho tàng, mối mọt không làm hư nát và kẻ trộm không khoét vách lấy đi.” (x.Mt 6, 20).

***
Nước Trời có một giá trị tuyệt hảo như thế đó. Là một Ki-tô hữu, không có lý do gì chúng ta lại không nỗ lực sở hữu Nước Trời.
Xưa kia, sau khi kể xong dụ ngôn, Đức Giê-su hỏi các môn đệ: “Anh em có hiểu tất cả những điều ấy không?” Hôm ấy, các môn đệ đáp: “Thưa hiểu”.

Còn hôm nay, khi nghe câu hỏi này, chúng ta sẽ trả lời như thế nào? Phải chăng là “Tôi cũng hiểu?”

Vâng, hãy để tâm hồn mình một phút trong thinh lặng và suy tư, chúng ta “sẽ hiểu”. Chúng ta sẽ hiểu rằng, tôi đang sống trên một đám ruộng “ruộng thế gian”. Trên đám ruộng này cũng đã có một “kho báu”. Kho báu đó chính là “Đức Giê-su Ki-tô”. Ngài chính là “viên ngọc quý” Thiên Chúa ban cho thế gian này.

Sự hiểu biết (rất cần thiết) này sẽ là động lực giúp chúng ta vận dụng sự khôn ngoan của mình, n lực sở hữu kho báu và viên ngọc quý là Đức Giê-su Ki-tô.

Đừng có ý nghĩ tiêu cực rằng tôi không đủ khôn ngoan để “phân biệt” Đức Giê-su Ki-tô chính là kho báu và viên ngọc quý Thiên Chúa ban cho.

Không! “Thiên Chúa…” Kinh Thánh chép rằng, “…yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.” (Ga 3, 16).

Mà, nếu chúng ta không đủ khôn ngoan! Chẳng sao cả! Hãy noi gương vua Sa-lô-môn. Xưa, vua Sa-lô-môn không cầu xin ĐỨC CHÚA điều gì ngoài lời cầu xin cho mình “một tâm hồn biết lắng nghe… và phân biệt phải trái”.

Kinh Thánh chép rằng: “Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn xin điều đó.” Và rồi, “Thiên Chúa phán với vua: Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã không xin cho được sống lâu, hay được của cải… nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử, thì này, Ta làm theo như lời ngươi, Ta ban cho người một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn.” (1V 3, 9-12).

Một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, chẳng phải là ơn khôn ngoan, sao! Mà, ơn khôn ngoan chẳng phải là chúng ta đã được lãnh nhận qua Bí Tích Thêm Sức, một món quà tặng của Chúa Thánh Thần!! Thế nên, hôm nay, nếu có xin, chúng ta hãy xin “ban thêm”.

Rất, rất cần xin “ban thêm ơn khôn ngoan”. Bởi vì, nhờ đó chúng ta được thêm soi sáng hầu nhận ra giá trị của “bác ái, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ”, là những giá trị không thể thiếu trong đời sống của một Ki-tô hữu.

Những giá trị này có thể ví như “tài sản”, một thứ tài sản mà chúng ta sẽ “bán tất cả” để mua thửa ruộng có kho báu và mua viên ngọc quý mà chúng ta “tìm và gặp”.

****
Sẽ là thiếu sót nếu chúng ta không nói đến “Dụ ngôn chiếc lưới”. Đây là dụ ngôn được mô tả về những ai sẽ không được thừa hưởng Nước Trời.

Hôm ấy, Đức Giê-su kể rằng: “Nước Trời lại còn giống như chiếc lưới thả xuống biển, gom được đủ thứ cá. Khi lưới đầy, người ta kéo lên bãi, rồi ngồi nhặt cá tốt cho vào giỏ, còn cá xấu thì vứt ra ngoài.”

Vâng, đây là công việc không một ngư phủ nào mà không hơn một lần thực hiện. Tôi (người viết) cũng đã từng chứng kiến công việc này ở Bến Đá – Vũng Tàu, hồi trước năm 1975. Cá xấu các ngư phủ vất bỏ, không tiếc nuối.

Tiếp tục câu chuyện dụ ngôn, Đức Giê-su cho biết: “Đến ngày tận thế, cũng sẽ xảy ra như vậy.”

Xảy ra như vậy là xảy ra như thế nào? Thưa, Đức Giê-su nói: “Các thiên thần sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, rồi quăng chúng vào lò lửa. Ở đó chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng.”

À! Hóa ra, hóa ra “cá xấu” tượng trưng “kẻ xấu”. Còn “cá tốt”! Không thấy dụ ngôn nói gì. Chúng ta có thể xem đó như là tượng trưng cho “người công chính”!

Vâng, ở đâu cũng có người xấu, người tốt lẫn lộn. Trong lòng Giáo Hội cũng không là loại trừ. Nhóm Phiên Dịch CÁC GIỜ KINH PHỤNG VỤ đã có lời chia sẻ về đoạn dụ ngôn này như sau: “Những ai gia nhập Giáo Hội thì họ được hưởng phần phúc Nước Trời, nhưng họ đâu nắm chắc rằng, họ sẽ không có nguy cơ đánh mất… Sẽ có nhiều người đến rồi sẽ bỏ đi.”

Chúng ta sẽ bỏ đi, vì giá trị kho tàng Nước Trời không bằng giá trị kho tàng trần thế? Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Thế nhưng đừng quên, Đức Giê-su có nói: “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì”.

Thánh Phaolô trải nghiệm được điều này, do vậy, ngài đã có lời chia sẻ: “tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô Giê-su, Chúa của tôi” (Pl 3,8).

Lời Chúa, qua những dụ ngôn trên, chúng ta đã rõ. Việc còn lại, không gì tốt hơn là chúng ta hãy có một tâm tình cầu nguyện, như tâm tình vua Sa-lô-môn, mà cất tiếng nguyện rằng: Lạy Chúa… “xin cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe… và biết phân biệt phải trái” (1V 3, 9).

Với việc lắng nghe Lời Chúa, chúng ta sẽ biết-phân-biệt-phải-trái, và cuối cùng, chúng ta sẽ khám phá ra, rằng: “Đức Giê-su là viên ngọc quý”.

Vâng, Đức Giê-su là viên ngọc quý. Và, chúng ta còn có thể nói thêm, rằng: “Ngài là kho tàng của ta.”

Petrus.tran

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2023

Cứ để cả hai cùng lớn…

 Dụ ngôn được kể rằng: “Nước Trời ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa rồi đi mất”.

Chúa Nhật XVI – TN – A
Cứ để cả hai cùng lớn…

tbd 220723a

Thánh Gio-an tông đồ có nói: “Thiên Chúa là tình yêu”. Thật vậy, suốt chiều dài lịch sử con người, Thiên Chúa luôn là một Chúa của tình yêu, và tình yêu của Người luôn được thể hiện bằng một trong nhiều phương cách khiến cho mọi con tim phải rung động, phương cách đó chính là lòng nhẫn nại.

Vâng, Thiên Chúa là Đấng rất nhẫn nại. Tác giả sách Thánh Vịnh đã mô tả sự nhẫn nại của Thiên Chúa như sau: “Chúa là Đấng từ bi nhân hậu. Người chậm giận và giàu tình thương, chẳng trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi mãi. Người không cứ tội ta mà xét xử, không trả báo ta xứng với lỗi lầm”.

Với tác giả sách Khôn ngoan, chúng ta được biết: “Ngài đã cho con cái niềm hi vọng tràn trề là người có tội được Ngài ban ơn sám hối.”

Đức Giê-su, trong những ngày còn tại thế, Ngài cũng đã nói đến sự nhẫn nại của Thiên Chúa đối với con người. Để diễn tả lòng nhẫn nại của Thiên Chúa, Đức Giê-su đã kể một dụ ngôn với những hình ảnh rất đời thường. Phải nhìn nhận rằng, sau khi nghe dụ ngôn này, không ai có thể phủ nhận, đây là một tuyệt tác nói về lòng nhẫn nại của Thiên Chúa.

Vâng, dụ ngôn này đã được ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu, với tiêu đề “dụ ngôn cỏ lùng” (x.Mt 13, 24-43).

**
Theo Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi lại: Hôm ấy, “Đức Giê-su đã trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn”. Dụ ngôn được kể rằng: “Nước Trời ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình.”

Vâng, gieo-giống-tốt-trong-ruộng-mình đó là chuyện tự nhiên, là sự lựa chọn không ai lại không thực hiện. Bởi vì, với giống tốt, khi mùa gặt đến, người chủ ruộng sẽ gặt hái được những hạt lúa tốt “chắc tới cậy”.

Đáng tiếc thay! dụ ngôn được kể tiếp rằng: “Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa rồi đi mất”.

Bình luận cho sự việc này, có lẽ chúng ta sẽ thốt lên rằng: “Quân đểu giả, ném đá giấu tay”. Vậy là xong, phải không, thưa quý vị!

Thế nhưng, với Lm. Nguyễn Tầm Thường, ngài có một cái nhìn sâu xa hơn. Trong tác phẩm “Nhổ Cỏ”, ngài Lm. có đôi lời suy tư rằng: “Có thể kẻ thù bỏ đi vì biết chắc chắn cỏ sẽ mọc, nó đã biết trước thành công. Nếu đấy là chuyện linh hồn ta, ta không có năng lực nào chống lại hay sao? Như vậy quá buồn.

Có thể kẻ thù vội bỏ đi, sợ chủ vườn nhận diện được nó. Nếu vậy, sự vắng mặt của kẻ thù là nguyên nhân thành công. Vắng mặt nguy hiểm hơn có mặt. Hình ảnh này cũng quá thực và quá thường trong cuộc sống.

Nhiều hoàn cảnh thấy như êm đềm nhưng thật sự không phải thế. Nhiều gia đình nhìn bề ngoài không bóng dáng sóng gió, thật sự không phải thế. Không nhận diện được bóng kẻ thù, bất chợt một ngày thấy cỏ lên cao, lúc ấy quá muộn cho một chuyện buồn rồi”.

Quá buồn! Quá thực! Quá muộn cho một chuyện buồn! Vâng, đó cũng là thực trạng cho mảnh ruộng Hội thánh của chúng ta hôm nay.

“Có cỏ lùng trong mảnh ruộng Hội Thánh” Lm. Charles E.Miller buồn bã nói như thế. Buồn, nhưng ngài Lm. có lời khuyên, rằng: “(Đừng) nản lòng khi nghe nói tới các vụ tai tiếng này, (bởi vì) ngay trong Nhóm Mười Hai do chính Đức Giê-su tuyển chọn, cũng từng có kẻ bán Chúa. Lẽ ra đã có thể khai trừ Giu-đa trong lúc hành vi phản bội còn là một tư tưởng đen tối trong đầu y, Đức Giê-su vẫn chưa vội gom cỏ lùng là Giu-đa từ giữa đám lúa là các Tông Đồ khác.”

Vâng, lời chia sẻ của ngài Charles có làm cho chúng ta càng ngày càng phải nhẫn nại không nhỉ!

Trở lại câu chuyện “dụ ngôn cỏ lùng”. Đúng, đúng là “quá muộn cho một chuyện buồn” đối với người chủ ruộng. Chuyện buồn đó được dụ ngôn mô tả, rằng, “khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện”.

Đối với một nông gia, quả thật, đây là một điều hết sức phiền toái. Thật vậy, sự phiền toái đó biểu lộ qua thái độ của người đầy tớ trong dụ ngôn, khi anh ta đến gặp ông chủ của mình và nói: “Thưa ông, không phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?”

Ở-đâu-mà-ra! “Kẻ thù đã làm đó! - Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không? - Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa.” Ông chủ ruộng và người đầy tớ đã có những lời đối đáp như thế.

Đó, đó có là cách ứng xử khôn ngoan của ông chủ ruộng? Thưa đúng vậy. Theo sách vở ghi lại, cỏ lùng là một loại cỏ ở vùng Trung Đông, hình dáng rất giống cây lúa mì đến nỗi người địa phương gọi cây cỏ lùng nầy là cây lúa mì hoang. Gom chúng lại ư! Làm sao nhận diện! Ngộ nhỡ nhận lầm thì sao đây! Chính vì thế, ông ta đã đưa ra một quyết định rất đúng, đó là: “Đừng…”

***
Vâng, ông chủ ruộng nói “đừng”. Và, Thiên Chúa nói sao nhỉ! Thưa, qua môi miệng ngôn sứ Ê-dê-ki-en, Thiên Chúa phán: “Ta không muốn kẻ gian ác phải chết, nhưng muốn nó ăn năn sám hối và được sống”.

Bây giờ, chúng ta hãy nghe Đức Giê-su giải nghĩa dụ ngôn. Hôm đó, Ngài đã giải nghĩa dụ ngôn như thế này: “Kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người. Ruộng là thế gian. Hạt giống tốt, đó là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái Ác Thần. Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần”.

Sau đó, Ngài nói tiếp: “Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy. Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác mà tống ra khỏi Nước của Người, rồi quăng chúng vào hồ lửa; ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời trong Nước của Cha họ.”

Cho nên, đừng ngạc nhiên khi hôm nay Thiên Chúa chưa “diệt trừ khỏi xã hội (nơi chúng ta đang sống) những kẻ cổ vũ cho tệ nạn phá thai, xâm phạm tình dục trẻ em, những kẻ buôn ma túy, những kẻ sẵn sàng sử dụng vũ khí hạt nhân chỉ vì lợi ích cá nhân của mình v.v…”

Đừng để mình lung lạc niềm tin khi thấy “con cái Ác Thần” làm mọi điều gian ác, làm gương mù gương xấu, thế mà vẫn chưa bị “nhổ bỏ”, vẫn chưa bị “quăng vào lò lửa”. Vì: “Chúa nương tay với muôn loài” (Kn 12,…16). Và rằng, Thiên Chúa nếu có muốn “trừng phạt” thì “Ngài trừng phạt chúng từ từ cho chúng có cơ may hối cải” (Kn 12, 10).

Kinh Thánh có chép rằng: “Bọn bất nhân dầu sởn sơ như cỏ, phường gian ác có đua nở khoe tươi, cũng là để bị diệt trừ vĩnh viễn” (Tv 92, 8).

Thế nên, hãy có lòng nhẫn nại như Thiên Chúa đã thể hiện lòng nhẫn nại. Và, đừng quên, kết thúc phần giải thích dụ ngôn, Đức Giê-su, thêm một lần nữa, nhấn mạnh rằng: “Ai có tai thì nghe” (Mt 13, …43).

Chúng ta “có tai”, và chúng ta đã nghe Đức Giê-su giải nghĩa dụ ngôn. Do vậy, chúng ta đã biết lòng nhẫn nại của Thiên Chúa như thế nào. Thế nên, hãy nhẫn nại chờ đến “mùa gặt cách chung”, bởi vì trước mùa-gặt-cách-chung, biết đâu “người xấu có thể hoán cải trở thành bậc thánh nhân, và coi chừng người đang là tốt đây có thể biến chất thành kẻ tội lỗi.” (trích nguồn: 5 phút cho Lời Chúa).

Tác giả sách “5 phút cho Lời Chúa” có lời chia sẻ: “Bạn muốn Chúa đối xử với bạn ra sao thì bạn cũng hãy đối xử với người khác như vậy. Lòng bao dung nhẫn nại của bạn phản ánh khuôn mặt của Chúa trong đời bạn.”

Chúng ta có muốn khuôn mặt của mình phản-ánh-khuôn-mặt-của-Chúa? Tại sao lại không, nhỉ! Vâng, nếu muốn, hãy nhẫn nại “cứ để cả hai cùng lớn…”

Petrus.tran

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2023

Lời Chúa sinh sản người tốt

 Có một dụ ngôn, chúng ta sẽ được chiêm ngắm dung nhan Thiên Chúa, một “Thiên Chúa là Đấng quảng đại với các ơn sủng của Người”. Đó là dụ ngôn “người gieo giống”.

Chúa Nhật XV – TN – A
Lời Chúa sinh sản người tốt

tbd 150723a

Khi Đức Giê-su còn tại thế, một trong những cách Ngài giáo huấn cho mọi người, đó là dùng dụ ngôn. Dụ ngôn là gì? Thưa, đó là những câu chuyện xảy ra trong đời sống hằng ngày, nhưng có ẩn ý bên trong.

Nói về dụ ngôn, Tâm Minh, một trợ bút của trang mạng “Cùng học Lời Chúa” có lời chia sẻ chi tiết hơn: “Trong các sách Phúc Âm, nhất là Phúc Âm Nhất Lãm, (Mát-thêu, Mác-cô, Luca), một phần ba nội dung những bài giáo huấn của Đức Giê-su được kể bằng dụ ngôn. Đây là những câu chuyện đơn giản, ngắn gọn, với những hình ảnh quen thuộc được rút ra từ cuộc sống thường ngày, như: gieo giống, đánh cá, chăn chiên, người làm vườn nho, tiệc cưới… nhằm truyền đạt những sứ điệp thiêng liêng như: tình yêu, sự tha thứ, Nước Trời, đức tin, cánh chung…”

Vâng, tuy chỉ là “những câu chuyện đơn giản, ngắn gọn” nhưng những dụ ngôn này đã đem đến cho các môn đệ, xưa (và cũng là chúng ta hôm nay), có được một cái nhìn rõ nét hơn về tình yêu của Thiên Chúa, ví dụ như: dụ ngôn “người cha nhân hậu”, hoặc là sống một đời sống đức mến tốt đẹp hơn, ví dụ như: dụ ngôn “Người Sa-ma-ri nhân lành”, hay là hiểu được thế nào là phải canh thức và cầu nguyện luôn, ví dụ như: dụ ngôn “mười cô trinh nữ.” v.v…

Có một dụ ngôn, chúng ta sẽ được chiêm ngắm dung nhan Thiên Chúa, một “Thiên Chúa là Đấng quảng đại với các ơn sủng của Người”. Đó là dụ ngôn “người gieo giống”. Dụ ngôn này được ghi trong Tin Mừng thánh Mát-thêu.

**
Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi lại dụ ngôn này như sau: “Người gieo giống đi ra gieo giống. Trong khi người ấy gieo, thì có những hạt rơi xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất. Có những hạt rơi trên nơi sỏi đá, chỗ đất không có nhiều; nó mọc ngay, vì đất không sâu; nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô. Có những hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết nghẹt. Có những hạt rơi nhằm đất tốt, nên sinh hoa kết quả, hạt được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục.” (x.Mt 13, 4-8).

Chúng ta có một cái nhìn như thế nào về người nông gia này? Vâng, với Lm.Charles E.Miller, ngài đã suy tư rằng: “Không có nhà nông nào đã quan tâm đến việc chạy theo lợi nhuận mà lại phí phạm trong cách gieo giống (như chúng ta vừa đọc trong Tin Mừng thánh Mát-thêu đã ghi lại ở trên).

Một nông dân thận trọng luôn cân nhắc cặn k để chỉ gieo ở những nơi bảo đảm sẽ mang lại kết quả tốt. Song người gieo giống trong bài Tin Mừng đã không tiếc các hạt của mình…” Vì sao! Thưa, như đã viết ở trên, Lm. Charles chia sẻ: “Vì ông tượng trưng cho Thiên Chúa là Đấng quảng đại với các ơn sủng của Người.” (nguồn: Sunday Preaching).

Đúng vậy. Lòng quảng đại qua các ơn sủng của Thiên Chúa đã được thể hiện qua việc “(Người) yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.” (x.Ga 3, 16).

“Hạt giống” được nói đến trong dụ ngôn, Lm. Charles có lời giải thích rằng: “… tượng trưng cho Lời Chúa được tìm thấy trong các Sách Thánh đầy linh ứng, gồm 46 quyển Cựu Ước và 27 quyển Tân Ước. Thiên Chúa gieo hạt giống của Ngài lên lòng trí chúng ta, chủ yếu nhờ Phụng Vụ Lời Chúa trong thánh lễ.” Đó, đó chẳng phải cũng là “ơn sủng của Thiên Chúa” đó sao!

Thiên Chúa là Đấng-quảng-đại. Đây là một “tin tốt lành” và Con của Người là Đức Giê-su Ki-tô đã công bố cho toàn thể nhân loại, ngày xưa cũng như hôm nay, qua dụ ngôn nêu trên. Hôm ấy, Ngài đã khuyến cáo rằng: “Ai có tai thì nghe.”

***
Hôm ấy, Đức Giê-su không chỉ nói lên lời khuyến cáo. Ngài còn có lời nhắn nhủ với các môn đệ (tất nhiên cũng là cho chúng ta hôm nay), rằng: “Còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe. Quả thế, Thầy bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và nhiều người công chính đã mong mỏi thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.”

Không, không có gì quá khó hiểu về lời nhắn nhủ của Đức Giê-su. Trong dụ ngôn Đức Giê-su nói về bốn loại đất. Bốn loại đất tượng trưng cho bốn thái độ hay bốn phản ứng của con người khi nghe Lời Chúa. Còn về hạt giống, chúng ta biết rồi, đó chính là Lời Chúa. Và, đó là lý do để chúng ta tự hỏi mình rằng: Tôi là loại đất nào trong bốn loại đất khi đón nhận “hạt giống Lời Chúa”!

Vâng, chúng ta hãy tự hỏi mình rằng, khi tham dự thánh lễ, qua phần nghe Lời Chúa và lời giảng dạy của linh mục chủ tế, chúng ta “vui vẻ đón nhận, nhưng không đâm rễ mà là kẻ nhất thời khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, (chúng ta) vấp ngã ngay”?! Nếu là vậy… Buồn thay! mảnh đất tâm hồn của chúng ta là một mảnh đất “sỏi đá, chỗ đất không có nhiều…”

Mảnh đất tâm hồn của chúng ta là một mảnh đất đầy “gai góc” ư! Sẽ là vậy nếu chúng ta “nghe Lời Chúa, nhưng nỗi lo lắng sự đời, và bả vinh hoa phú quý bóp nghẹt, khiến Lời Chúa không sinh hoa kết quả gì.”

Diễn giải để chúng ta có một cái nhìn chi tiết hơn về mảnh đất tệ hại này, Nhóm Phiên Dịch CÁC GIỜ KINH PHỤNG VỤ có lời chia sẻ: “Họ tin đó, nhưng hoa quả gặt hái trên lộ trình gian khổ không đủ cho họ. Họ muốn ‘giữ lấy mạng mình’ vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền của. Chạy theo những lợi lộc đời này là việc họ không bỏ được, thế nên niềm hy vọng Nước Chúa nơi họ chỉ là một ước muốn hời hợt.”

Niềm hy vọng Nước Chúa nơi chúng ta có là một ước muốn hời hợt? Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Thế nhưng, nếu đúng là vậy, đừng trách Đức Giê-su có lời khiển trách. Vâng, Ngài đã dùng lời ngôn sứ I-sai-a khiển trách, rằng: “Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy, vì lòng dân này đã ra chai đá: chúng đã bịt tai nhắm mắt…” (x.Mt 13, 14).

Là một Ki-tô hữu, lòng chúng ta đừng để bị chai đá. Chúng ta không bịt tai, không nhắm mắt. Chúng ta hãy nhìn và hãy nghe để biết rằng, hạt giống có mầm sống, nhưng dù là hạt giống có mầm sống, mầm sống đó chỉ có thể sinh sôi nẩy nở trong những điều kiện (đất đai) thuận lợi mà thôi. Lời Chúa dù có quyền năng, nhưng sự đáp ứng của con người mới là yếu tố làm cho quyền năng của Chúa được thể hiện.

Do vậy, tầm quan trọng của mảnh đất, mảnh đất tâm hồn của chúng ta, cần phải là một mảnh đất tốt. Mảnh đất tốt đó, Đức Giê-su nói: “đó là kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục.”

****
Chúng ta vừa biết đến một vài yếu tố có thể khiến chúng phớt lờ hay bỏ ra ngoài tai “hạt giống Lời Chúa” khi được gieo vào lòng trí chúng ta. Đừng để cho Lời của Chúa đến với chúng ta như hạt giống “rơi xuống vệ đường, rơi trên nơi sỏi đá, rơi vào bụi gai” chẳng đem lại lợi ích gì cho chúng ta.

Muốn đem lại lợi ích cho chúng ta ư! Hãy làm cho mảnh đất tâm hồn mình thuộc loại “mảnh đất tốt” Làm thế nào! Thưa, rất giản dị. Hãy nhìn cộng đoàn dân Chúa ở Beroia năm xưa. Đó là, “họ (đã) đón nhận lời Chúa với tất cả nhiệt tâm, ngày ngày tra cứu Sách Thánh để xem có đúng như vậy không” (Cv 17, 11).

Ngày-ngày-tra-cứu-Sách-Thánh chẳng phải là cách tốt nhất để chúng ta có thể “nghe Lời (Chúa) và hiểu (lời Chúa)” đó sao! Mà, “kẻ nghe Lời và hiểu” thì được ví như thế nào, nhỉ! Thưa, Đức Giê-su gọi đó là “đất tốt”.

Nghe Lời Chúa và hiểu Lời Chúa quan trọng lắm. Đức Tổng Giám Mục Giu-se Nguyễn Năng có lời dạy rằng: “Chính Lời Chúa khơi dậy và nuôi dưỡng đức tin của các tín hữu. Lời Chúa luôn đi trước việc cử hành các bí tích. Nếu không được Lời Chúa nuôi dưỡng và soi sáng, việc cử hành các bí tích có nguy cơ trở thành nghi thức không hồn.” (nguồn: Kinh Thánh - Lời Chúa cho mọi người).

Vâng, chúng ta có thể nói thêm, rằng: có Lời Chúa nuôi dưỡng và soi sáng, mảnh đất tâm hồn của chúng ta sẽ là “mảnh đất tốt”. Nói cách khác: Lời Chúa sinh sản người tốt.

Petrus.tran

Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2023

Hãy mang lấy ách của tôi...

 “Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.” (x.Mt 11, 29-30).

Chúa Nhật XIV – TN – A
Hãy mang lấy ách của tôi

 

tbd 080723a

Trong mấy ngày qua, truyền thông mạng đồng loạt loan một bản tin khiến cho giới hâm mộ nhạc trẻ bàng hoàng sửng sốt. Bản tin đó được công bố như sau: ”Ca sĩ gốc Hồng Kông Coco Lee qua đời do tự tử ở tuổi 48. Trong một tuyên bố đăng trên Facebook và Instagram, cô Carol và cô Nancy Lee, hai người chị gái của cô Coco Lee, cho biết minh tinh này đã bị trầm cảm suốt vài năm qua nhưng đặc biệt trong vài tháng qua, tình trạng của cô đã chuyển biến xấu một cách trầm trọng.” (nguồn: epochtimes).

Cũng trên trang điện báo này, bản tin cho biết thêm: “Sinh ra ở Hồng Kông với cái tên là Ferren Lee, cô Lee sau đó đã chuyển đến Hoa Kỳ và theo học cấp hai, cấp ba ở San Francisco. Cô trở thành ca sĩ sau khi đoạt giải nhất trong cuộc thi ca hát thường niên do đài truyền hình TVB tổ chức ở Hồng Kông, và phát hành album đầu tiên vào năm 1994 khi mới 19 tuổi.

Mặc dù ban đầu cô Lee bắt đầu sự nghiệp như một ca sĩ Mandopop (dòng nhạc Pop tiếng Quan thoại), nhưng rồi trong suốt sự nghiệp gần 30 năm của mình, cô đã phát hành các album bằng cả tiếng Quảng Đông và tiếng Anh. Cô đã nổi tiếng với giọng hát đầy nội lực và những buổi biểu diễn trực tiếp.

Mọi người đều biết rằng CoCo đã làm việc không mệt mỏi để mở ra một thế giới mới cho các ca sĩ gốc Hoa trên sân khấu âm nhạc quốc tế, và cô đã nỗ lực hết mình để tỏa sáng cho người gốc Hoa, hai người chị gái viết trong bài đăng của họ: Chúng tôi hãnh diện về em gái mình!”

Cuối cùng, bản tin cho biết, hai cô chị buồn bã nói: “Mặc dù CoCo đã được các chuyên gia giúp đỡ và cố gắng hết sức để chống lại căn bệnh trầm cảm, nhưng thật đáng buồn là con quỷ bên trong cô đã chiến thắng cô.”

“Con quỷ bên trong cô đã chiến thắng cô.” Vâng, nghe thấy mà sợ nhỉ! Rất, rất đáng sợ, bởi vì trầm cảm là một căn bệnh không của riêng ai.

Gọi không-của-riêng-ai là bởi, những vấn đề xảy ra trong cuộc đời như: phá sản, thất nghiệp, nợ nần, mất đi người thân, hôn nhân đổ vỡ, con cái hư hỏng, áp lực công việc quá lớn, v.v… hay nói cách khác, đó là “những gánh nặng của cuộc đời”, và đó chính là nguyên nhân dẫn đến trầm cảm. Mà, sống trên đời này có ai trong chúng ta lại không có những-gánh-nặng-của-cuộc-đời, nhỉ!

Vâng, ai cũng có những gánh nặng riêng của mình. Và, ai cũng cảm thấy mệt mỏi khi gánh nặng đó cứ oằn nặng trên đôi vai mình. Phải làm gì? Thưa, không gì tốt hơn là hãy mang “mệt mỏi và gánh nặng” đó đến cùng Đức Giê-su. Tại sao! Thưa, vì Ngài đã có lời hứa: “Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.”

Chúa Giê-su còn hứa nhiều điều nữa. Những lời hứa này được ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu (Mt 11, 28-30).

**
Theo Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi lại: một ngày nọ, Đức Giê-su đã lớn tiếng nói với mọi người, rằng: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.”

Nếu, nếu phải nói gì về lời mời gọi này, nên chăng, gọi đây là một lời an ủi chan chứa lòng Chúa xót thương”!
Đúng vậy, rất “chan chứa lòng Chúa xót thương” khi Ngài có lời tiếp rằng: “Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.” (x.Mt 11, 29-30).

***
Chúng ta vừa nghe lại mời gọi của Đức Giê-su. Và, có gì ngăn cản chúng ta suy tư về những lời ngọt ngào và yêu thương của Ngài, nhỉ!

Khi Đức Giê-su nói: “Anh em hãy mang lấy ách của tôi.”, đừng nghĩ rằng Ngài sẽ chất thêm gánh nặng lên chúng ta. Tưởng chúng ta nên biết, cái “ách” đó là một miếng gỗ có hai vòng cung tròng vào cổ của gia súc để chúng kéo xe.

Công dụng của một cái ách là làm giảm đi phân nửa sức nặng. Không có cái ách, một con bò phải một mình kéo toàn bộ sức nặng. Nhưng nếu hai con mang ách vào cùng kéo, thì sức nặng mỗi con kéo chỉ còn một nửa.

Đức Giê-su chẳng có gánh nặng nào. Điều thật sự Ngài muốn nói, đó là: Ngài sẽ chia sớt những gánh nặng cuộc đời của chúng ta. Ngài sẽ lấy đi những sự lo âu căng thẳng và cùng gánh vác với chúng ta.

“Hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường”. Lời mời gọi này cũng có thể được hiểu là “hãy trở thành môn đồ của tôi”.
Vâng, Đức Giê-su mong muốn người nghe trở thành môn đồ Ngài, đi theo và noi gương Ngài. Tông đồ Phê-rô đã đi theo và học với Ngài. Bài học đó ngài Phê-rô đã ghi lại cho hậu thế, rằng: “Đức Ki-tô đã chịu đau khổ vì anh em, để lại một gương mẫu cho anh em dõi bước theo Người.” (1Pr 2, 21).

Là một Ki-tô hữu, dõi-bước-theo-Ngài, tại sao không, nhỉ!

“Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng.” Đức Giê-su không có ý nói những gánh nặng cuộc đời của chúng ta sẽ biến mất, những vấn đề nan giải trong đời sống chúng ta sẽ không còn, nhưng là khi có Ngài trong cuộc sống, chúng ta còn “quý giá hơn muôn vàn chim sẻ”.

“Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.” Đúng vậy. Đã có biết bao người “đi theo Người” chỉ vì “Người tiếp đón họ” và “chạnh lòng thương xót họ”. Rất, rất êm ái và nhẹ nhàng. Không “lằng nhằng” như một số quan lớn ngày nay.

Trong những người viết Phúc âm, tông đồ Mát-thêu là người duy nhất ghi lại lời mời gọi ngọt ngào và yêu thương của Đức Giê-su. Mát-thêu là người Do Thái và là “cán bộ”thu thuế. Ông ta là nhân chứng, chứng kiến tận mắt người dân Do Thái thời đó “mệt mỏi và gánh nặng” không chỉ do thuế của Ro-ma, mà còn do hệ thống tôn giáo Do Thái ngày càng suy đồi.

Vâng, ông cảm kích khi thấy Thầy Giê-su, trong vai trò là Đấng Messia, người được Chúa Cha “giao phó mọi sự”, quan tâm đến những người mà Thầy mình gọi là “như bầy chiên không người chăn dắt” nên đã “chăm chút” ghi lại lời của Ngài cho hậu thế, lời rằng: “Hãy đến cùng tôi. Hãy mang lấy ách của tôi. Hãy học cùng tôi”.

****
Lời mời gọi này đã được thánh Mát-thêu ghi lại cách đây hơn hai ngàn năm. Hôm nay chúng ta được nghe lại. Rất, rất có thể chúng ta được nghe nhiều lần. Và, đó là lý do để chúng ta tự hỏi lòng mình, rằng: “Tôi có đến cùng Giê-su, có mang lấy ách của Giê-su, có học cùng Giê-su”?!

Sao! Chưa hả! Tại sao lại chưa đến, chưa mang, chưa học?

Hãy nhìn xem thế giới hôm nay, một thế giới dù đã rất tiến bộ, dù đã rất văn minh, nhưng vẫn còn đó biết bao vấn đề nan giải.

Vẫn còn đó những mệt mỏi và gánh nặng của lo lắng về kế sinh nhai, của những đau khổ tinh thần, của sự mất bình an, của bất công, của bạo lực, của sự tham lam và hung hãn, với thói ích kỷ, với sự kiêu căng… của con người.

Chưa hết! Còn, còn đó là gánh nặng của tương lai, một tương lai rằng: “khi ta không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới!” Còn đó gánh nặng tội lỗi. Chẳng phải chính gánh nặng tội lỗi đã đưa chúng ta đến chỗ mất s sống đời đời, đó sao!

Đó là lý do, chúng ta phải đến cùng Đức Giê-su. Phải mang lấy ách của Đức Giê-su. Phải học cùng Đức Giê-su.

Vua David, là một người đã từng mang những gánh nặng sầu thương trên con đường đời của mình. Là một người đã từng vất vưởng nặng lòng trong tội lỗi, gánh nặng trị quốc, gánh nặng gia đình, con cái phản nghịch. Thế nhưng, khi ông trao cho Đức Chúa những gánh nặng sầu thương của mình, ông đã được sự nâng đỡ của Đức Chúa.

Sự từng trải đó đã được David chia sẻ rằng: “Hãy trút nhẹ gánh lo vào tay CHÚA. Người sẽ đỡ đần cho, chẳng để chính nhân phải nghiêng ngửa bao giờ” (Tv 55, 23).

Hãy-mang-lấy-ách-của-tôi… đó là một lời mời gọi. “Mang” hay không là quyền tự do của mỗi chúng ta. Thế nhưng, đừng quên lời thánh Augustino có nói: “Chúa dựng nên ta không cần có ta nhưng để cứu chuộc ta, Chúa cần sự cộng tác của ta”.

Chúng ta không thể có được sự trải nghiệm “sẽ được yên nghỉ” thật sự mà Đức Giê-su hứa ban, nếu chúng ta chưa thật sự “mang lấy ách của Ngài”.

Đã bao nhiêu lần chúng ta đi nhà thờ, nhưng vẫn cảm thấy bất an, vẫn không bình an, vẫn không giải quyết được những nan giải trong cuộc đời mình, vẫn cảm thấy cuộc đời mình như “sinh lầm thế kỷ.” Tại sao? Thưa, là bởi, chúng ta đến nhà thờ theo tập quán, sợ lỗi luật giữ ngày Chúa Nhật mà không chịu “học cùng Chúa”, học sự “hiền lành và khiêm nhường” của Ngài, một cái học chứng tỏ mình đã bước đi theo Ngài.

Trở lại với nữ ca sĩ kiêm nhạc sĩ Coco Lee. Coco Lee có một sự nghiệp rất thành công ở châu Á. Thế mà cô ta lại tự tử chỉ vì trầm cảm. Như đã nói ở trên: “Mặc dù CoCo đã được các chuyên gia giúp đỡ và cố gắng hết sức để chống lại căn bệnh trầm cảm, nhưng thật đáng buồn là con quỷ bên trong cô đã chiến thắng cô.”

Vâng, thật tiếc cho cô ta quá! Nếu, nếu Coco Lee đến với “chuyên gia mang tên Giê-su”, nhỉ! Có thể cô ta sẽ không tự tử, cô ta sẽ không chết. Mà, nếu có chết… thì sao nhỉ! Thưa, Đức Giê-su nói: “thì dù có chết, cũng sẽ được sống lại.”

Dù gì đi nữa, đến với Chúa vẫn hơn, phải không, thưa quý vị!

Lời Chúa, qua môi miệng ngôn sứ Giê-rê-mi, có nói: “Vì chính Ta biết các kế hoạch Ta định làm cho các ngươi… kế hoạch thịnh vượng, chứ không phải tai ương, để các ngươi có một tương lai và một niềm hy vọng” (x.Gr 29, 11).

Chúa biết kế hoạch Chúa định làm cho chúng ta. Chúng ta có tin thế không? Xưa, khi Đức Giê-su hỏi cô Mác-ta, một câu hỏi nội dung “gần gần” như thế. Cô Mác-ta đã trả lời: “Thưa Thầy có…”

Nay, chúng ta trả lời thế nào? Chắc chắn là “có”, phải không, thưa quý vị! Vâng, nếu có tin, đừng quên lời mời gọi của Đức Giêsu: “Hãy mang lấy ách của tôi”.

Petrus.tran

Đừng ném đá - đừng phạm tội.

Chúa Nhật – V  – MC – C                            Đừng ném đá - đừng phạm tội . “ Chúa thương chúng ta vì Chúa là Thiên Chúa. Chúa thương ...