Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014
Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014
Cứ để cả hai cùng lớn lên…
Chúa Nhật XVI – TN – A
Cứ để cả hai cùng lớn
lên…
Kiên
nhẫn nghĩa là gì? Theo Wikipedia thì, kiên nhẫn hay nhẫn nại là trạng thái của
sự chịu đựng trong những hoàn cảnh khó khăn. Có nghĩa là kiên trì đối mặt với sự
chậm trễ hoặc hành động khiêu khích, không biểu hiện sự khó chịu hoặc giận dữ một
cách tiêu cực.
Có
thể nói rằng, kiên nhẫn là một đức tính được người đời ca tụng nhiều nhất. Kiên nhẫn là một nhân đức thiết yếu. Thiếu nó, chúng ta không thể
sống nổi giữa một thế giới đầy bất toàn. Cato the
Elder nói: “Kiên nhẫn là đức tính lớn nhất trong mọi đức tính.”
Biết là
vậy, thế nhưng, trong cuộc sống thường nhật, mấy ai trong chúng ta có được sự
kiên nhẫn tối thiểu. Trước những kẻ thù hoặc những kẻ vô tình hay hữu ý tìm cách hãm
hại ta, bôi xấu ta, thường thì bên ngoài, ta có vẻ nhịn nhục, nhưng sự bực tức
vẫn ngấm ngầm bên trong. Mà, nếu trong tâm vẫn còn sự tức giận thì chúng
ta chưa phải là người có đức tính kiên nhẫn.
Jean
Jacques Rousseau nói: “Patience is bitter, but
its fruit is sweet - Sự kiên nhẫn đắng chát, nhưng quả của nó lại ngọt”.
“Sự kiên nhẫn đắng chát, nhưng quả của nó lại ngọt” ư!
Thưa, đúng vậy. Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng, những người “nhờ có đức tin
và lòng kiên nhẫn” quả ngọt mà họ sẽ được được thừa hưởng, chính là “các lời
hứa làm gia nghiệp” (x.Dt 6, 12)
Với Đức Giê-su,
khi còn tại thế, Ngài không chỉ đề cao mà còn khuyên răn mọi người hãy có lòng
kiên nhẫn. Mượn một hình ảnh rất đời thường, hình ảnh “cỏ lùng và lúa”, Đức
Giê-su đã cho thấy sự cần thiết cần phải có lòng kiên nhẫn, dẫu cho có phải thi thố lòng kiên nhẫn trong
một hoàn cảnh nghiệt ngã nào đó.
Câu chuyện “cỏ lùng và lúa”, mà Đức Giê-su đã kể, được
ghi lại trong Tin Mừng thánh Mát-thêu. (Mt 13, 24-43).
**
Chuyện
được kể rằng: Vào một ngày nọ, Đức Giêsu
trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn như sau: “Nước Trời ví như chuyện người
kia gieo giống tốt trong ruộng mình”.
Vâng, thật tuyệt vời khi Đức
Giê-su đã dùng phương pháp giáo dục có hiệu quả và rất phổ biến hiện nay, đó
là là phương pháp thính thị. Với hình ảnh
“gieo giống tốt trong ruộng
mình”, ai trong chúng ta lại không nhận ra rằng, rồi đây, khi mùa gặt đến, người chủ ruộng sẽ gặt hái được những hạt lúa
tốt chắc mẩy.
Nghĩ là như vậy, thực tế
thì lại khác. Câu chuyện được kể tiếp rằng: “khi mọi người đang ngủ, thì
kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa rồi đi mất”.(Mt 13, 24-25).
“Gieo
thêm cỏ lùng vào giữa lúa rồi đi mất” ư! Quả
đúng là quân đểu giả, ném đá giấu tay. Ừ, mà tại sao kẻ thù không ở lại nấp vào
chỗ kín nào đó chờ xem phản ứng của chủ ruộng?
Trả lời cho sự kiện này, Lm. Nguyễn Tầm Thường chia sẻ
rằng: “Có thể kẻ thù bỏ đi vì biết chắc chắn cỏ sẽ mọc, nó đã biết trước thành
công. Nếu đấy là chuyện linh hồn ta, ta không có năng lực nào chống lại
hay sao? Như vậy quá buồn.
Có thể kẻ thù vội bỏ đi, sợ chủ vườn nhận diện được nó.
Nếu vậy, sự vắng mặt của kẻ thù là nguyên nhân thành công. Vắng mặt nguy hiểm
hơn có mặt. Hình ảnh này cũng quá thực và quá thường trong cuộc sống.
Nhiều hoàn cảnh thấy như êm đềm nhưng thật sự không phải
thế. Nhiều gia đình nhìn bề ngoài không bóng dáng sóng gió, thật sự không phải
thế. Không nhận diện được bóng kẻ thù, bất chợt một ngày thấy cỏ lên cao, lúc ấy
quá muộn cho một chuyện buồn rồi”. (*)
Trở lại câu chuyện cỏ lùng. Quả đúng là “quá muộn cho một
chuyện buồn” đối với người chủ ruộng. Chuyện buồn đó chính là, “khi lúa mọc lên
và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện”.
Đối với một nông gia, quả thật, đây là một điều hết sức
phiền toái. Thật vậy, sự phiền toái đó biểu lộ qua thái độ của người đầy tớ
trong dụ ngôn, khi anh ta đến gặp ông chủ của mình và nói: “Thưa ông, ông có muốn
chúng tôi ra đi gom lại không ?”
Cứ sự thường, phải đi gom lại.
Phải “nhổ” sạch cái đám cỏ lùng. Thế nhưng, thật khó để mà
làm công việc này, khó là bởi, hình dáng cỏ lùng và lúa mì rất giống
nhau. Thật vậy, theo sách vở ghi lại, cỏ lùng là một loại cỏ ở vùng Trung Đông, hình
dáng rất giống cây lúa mì đến nỗi người địa phương gọi cây cỏ lùng nầy là cây
lúa mì hoang.
Gom chúng lại ư! Làm sao nhận
diện… Ngộ nhỡ nhận lầm thì sao đây!
Với quan điểm của ông chủ
ruộng, ông ta còn có một nỗi sợ khác, ông ta: “sợ rằng khi gom cỏ lùng , các
anh làm bật luôn rễ lúa”. Chính vì thế, ông ta đã đưa ra một quyết định rất khôn
ngoan, đó là: “Đừng nhổ”.
***
Hôm đó, Đức Giê-su đã giải
thích dụ ngôn như sau: “Kẻ
gieo hạt giống tốt là Con Người. Ruộng là thế gian. Hạt giống tốt, đó là con
cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái ác thần. Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ.
Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần”.
Sau đó, Ngài nói tiếp: “Vậy,
như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì đến ngày tận thế cũng
sẽ xảy ra như vậy. Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập trung mọi kẻ
làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác mà tống ra khỏi Nước của Người,
rồi quăng chúng vào hồ lửa. Ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ
người công chính sẽ chói lọi như mặt trời trong Nước của Cha họ.”
Hình ảnh “Người gieo giống,
đồng ruộng, hạt giống tốt, cỏ lùng, kẻ
gieo cỏ lùng, mùa gặt, thợ gặt….” Vâng, chỉ với những hình ảnh đời thường,
nhưng qua lời giải thích, Đức Giêsu đã trình bày cho mọi người thấy một chân lý
ngàn đời, đó là: “Thiên Chúa là Đấng từ bi và nhân hậu, Người đại lượng và chan
chứa tình thương, Người không nỡ với ta như ta đáng tội và không trả cho ta
theo lỗi của ta.” (Tv 103, 8-10)
Cho nên, đừng ngạc nhiên
khi qua dụ ngôn, Đức Giêsu khuyên “Đừng
nhổ!”. Nhưng khuyên “đừng nhổ” không có nghĩa là không nhổ. Không nhổ là vì :
“Chúa nương tay với muôn loài” (Kn 12,…16). Và rằng: Thiên Chúa nếu có muốn “trừng
phạt” thì “Ngài trừng phạt chúng từ từ cho chúng có cơ may hối cải” (Kn 12,10).
Hôm đó, kết thúc phần giải
thích dụ ngôn, Đức Giê-su, thêm một lần nữa, nhấn mạnh rằng: “Ai có tai thì
nghe” (Mt 13, …43)
****
“Khi lúa mọc lên và trổ
bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện”.
Vâng, hôm nay, “kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người”
vẫn tiếp tục gieo, và “kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ” vẫn tiếp tục thực hiện
mưu đồ đem tối của chúng.
Thực tế đã cho chúng ta thấy điều đó đúng. Hôm nay,
hạt giống tốt vẫn chỉ có mỗi hạt giống mang tên Ki-tô-hữu. Trái lại, cỏ lùng
của ngày hôm nay thì rất đa dạng. Có thứ cỏ mang tên Marxist, có thứ cỏ mang
tên Communism, có thứ cỏ mang tên “chủ nghĩa hiện sinh’, có thứ cỏ mang tên
“văn hóa sự chết” v.v… và v.v…
Vấn đề của chúng ta hôm nay là gì? Thưa, đó là, hãy
cảnh giác, như lời Lm Nguyễn Tầm Thường đã khuyên ta cảnh giác, rằng: “Mầu cỏ quá xanh, mầu lúa quá xanh. Ta ngỡ cuộc sống là thế.
Cái mơ hồ lẫn lộn màu xanh hạnh phúc và màu xanh ảo ảnh làm người ta lầm. Ông
chủ không nhìn kỹ lúa mình, xa xa ngỡ màu xanh là chân thật của lúa. Chuyện ấy
cũng quá thật trong đời sống tâm hồn. Ta thiếu hồi tâm rất nhiều trong đời sống.
Chuyện cá nhân, chuyện gia đình, chuyện tôn giáo, chuyện đất nước. Lúc đổ
vỡ mới nhìn ra, bấy giờ quá tiếc. Ôi! cỏ đã gieo lâu rồi”. (**) Quả thật lời
khuyến cáo của Lm Tầm Thường không “tầm thường” chút nào.
Đừng để mình lung
lạc niềm tin khi thấy “con cái Ác Thần” làm mọi điều gian ác, làm gương mù
gương xấu, thế mà vẫn không bị “nhổ bỏ”, vẫn không bị “quăng vào lò lửa”. Đừng
ganh tị khi ta thấy họ vẫn có một cuộc sống hưng thịnh, giàu sang…
Kinh Thánh có chép rằng: “Bọn bất nhân dầu sởn sơ
như cỏ, phường gian ác có đua nở khoe tươi, cũng là để bị diệt trừ vĩnh viễn”
(Tv 92,8).
Trước mặt quan lớn Philato, Đức Giêsu nói : “Nước
tôi không thuộc về thế gian này”.(Ga 18,36). Cũng vậy, là một Kitô hữu, chúng
ta tuy sống giữa thế gian, nhưng đừng bị lệ thuộc bởi thế gian và những sự xấu
xa của nó.
Nếu trong dụ ngôn cỏ lùng, người chủ khuyên anh đầy
tớ “đừng nhổ”. Thì hôm nay, thánh Phaolô cũng có một lời khuyên cho chúng ta:
“Anh em đừng có rập theo đời này, nhưng hãy cải biến con người anh em bằng cách
đổi mới tâm thần, hầu có thể nhận ra đâu là ý Thiên Chúa: cái gì là tốt, cái gì
là đẹp lòng Thiên Chúa, cái gì là hoàn hảo” (Rm 12,2).
Khi chúng ta “nhận ra đâu là ý Thiên Chúa”, đó
chính là lúc hạt-lúa-đức-tin của chúng ta trở
thành cây lúa trĩu nặng những hạt-bác-ái, hạt-bình-an, hạt-nhẫn-nhục,
hạt-từ-tâm.
Một cây lúa trĩu nặng những hạt như thế, vâng, hãy
tin rằng, chúng ta đủ tự tin để sống trên thửa ruộng trần gian này, chờ đến
“mùa gặt”, một mùa gặt mà những loại “cỏ dại” sẽ bị “gom lại, bó thành bó mà
đốt đi”, còn lúa thì sẽ được “thu vào kho lẫm” – kho lẫm Nước Trời.
Còn hôm nay, hãy nghe lời Đức Giê-su phán: “Cứ để
cả hai cùng lớn lên…”
Petrus.tran
----------------------
(*) và (**) Nhổ Cỏ - tác giả Lm Nguyễn Tầm
Thường.
Nước Trời: kho báu vô giá.
Chúa Nhật XVII – TN – A
Nước Trời:
kho báu vô giá.
Ở đời, con người thường hay theo đuổi tìm kiếm những gì được cho là quý
báu và giá trị. Và cứ sự thường, con người thường quan niệm rằng, của cải tiền bạc chính là những thứ có
giá trị và quý nhất trên đời này. Người khác cho rằng, tiền tài không chưa đủ,
còn phải có danh vọng, địa vị, tiếng tăm trong xã hội. Như thi sĩ Nguyễn Công
Trứ đã nói: “Đã mang tiếng đứng trong trời đất. Phải có danh gì với núi sông”.
Một số khác lại cho rằng, sức khỏe, học vấn, bằng cấp v.v.. là những thứ giá trị
và quý báu nhất cho cuộc sống của mình.
Nhiều giá trị khác nhau đã được con người tìm kiếm. Thế nhưng,
khi tìm kiếm được, con người vẫn chưa thỏa lòng. Chưa thỏa lòng là bởi, những giá trị đó lại luôn đổi
mới theo thời gian, theo sự phát triển của khoa học, của thời đại. Chính vì
thế, con người luôn loay hoay tự hỏi làm thế nào nhận ra đâu là giá trị thật
cho cuộc sống, một giá trị thật để hướng đến một đời sống thật sự hạnh phúc và
bình an.
Thật ra, trong cuộc sống trần thế, ngoài những giá trị vật chất,
con người còn có một thứ giá trị khác, đó chính là giá trị thiêng liêng, một
thứ giá trị vĩnh cửu đem lại hạnh phúc và bình an cho con người.
Đâu là giá trị thật cho cuộc sống? Thưa, đó chính là “Nước
Trời”, điều đã được Đức Giê-su loan báo trong những ngày Ngài ra đi rao giảng
Tin Mừng.
Thật vậy, ngay những ngày đầu của sứ vụ, Đức Giêsu đã lớn tiếng
loan báo: “Nước Trời đã đến gần”. Không chỉ loan báo, Đức Giê-su còn kêu gọi
mọi người rằng: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Trời”.
Nhìn thấy con người thường lo
nghĩ tới cái hiện tại mà quên đi cái tương lai, cái tạm bợ phù du đời này hơn
cái vĩnh cửu mai sau, chỉ muốn có miếng bánh ăn, qua phép lạ Ngài làm, mà quên
đi còn một thứ lương thực thường tồn đem lại hạnh phúc trường sinh, Đức Giê-su
đã kể cho mọi người nghe một dụ ngôn, dụ ngôn mang tên “kho
báu và ngọc quý”.
Dụ ngôn được kể rằng: “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn
dấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn dấu lại, rồi vui mừng đi
bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy. Nước Trời lại cũng giống như
chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra
đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy” (x.Mt 13, 44-46)
Có rất nhiều dụ ngôn trước kia Đức Giê-su đã kể đầy ẩn dụ. Với
dụ ngôn này, không khó để nhận biết Đức Giê-su muốn gửi đến con người thông điệp
gì.
Vâng,
như lời Mahatma Gandhi đã nói: “A
small body of determined spirits fired by an unquenchable faith in their
mission can alter the course of history - Một lượng nhỏ những tinh thần
quyết tâm được nung nấu bởi niềm tin son sắt vào sứ mệnh của mình có thể làm
thay đổi dòng lịch sử”.
Tinh thần quyết tâm và niềm tin
sắt son ư! Đúng vậy, với dụ ngôn thứ nhất, người kia với một “tinh thần quyết
tâm” mua thửa ruộng, còn với dụ ngôn thứ hai, anh thương gia có một “niềm tin son sắt” tin
rằng, mình đã tìm được một viên ngọc quý… Vâng,
đó chính là thông điệp Đức Giê-su muốn gửi đến cho con người qua dụ ngôn
nêu trên.
Trước hết hãy tìm kiếm Nước Trời. Đồng thời, cần phải có một tinh thần quyết tâm và một niềm tin son
sắt tìm kiếm Nước Trời. Đó… đó mới chính là những gì quý báu và có giá trị nhất
cho cuộc sống của mỗi chúng ta.
**
Một điều chúng ta cần nhớ rằng, qua hai dụ ngôn nêu trên, Đức
Giê-su không dùng nó như một kiểu “marketing” về một Nước Trời. Lại càng không phải là kiểu “đồn thổi” như
thời năm 1849 rằng thì-là-mà ở California có vàng, để rồi mọi người đổ xô về
đó, tìm cơ hội làm giàu cho bản thân của mình.
Với những gì đã được trình bày trong hai dụ ngôn “kho báu và ngọc
quý”, Đức Giêsu muốn gửi đến mọi người một thông điệp rằng, phải khôn ngoan
chọn lựa, phải biết nhận ra cái gì là giá-trị-thật-cho-cuộc-sống.
Có thể nói tắt một lời, giá trị thật cho cuộc sống không là cái ăn,
cái mặc, không là tiền bạc, danh vọng,
quyền lực v.v… là những thứ phù vân, như lời Cô-he-lét nói: “Tất cả chỉ là phù
vân” (Gv 1, …2)
Giá trị thật cho cuộc sống chính là sự vĩnh cửu ở Nước Trời, nơi có
thể “tích trữ kho báu”, nơi mà “mối mọt không làm hư nát”. Và là nơi chẳng bao
giờ phải “khóc lóc nghiến răng”.
***
Kết thúc dụ ngôn, Đức
Giê-su nói: “Anh em có hiểu tất cả những điều ấy không?. Họ đáp: Thưa hiểu”. Là
một Ki-tô hữu, khi nghe câu hỏi này, chúng ta sẽ trả lời ra sao? Phải chăng là “Tôi
cũng hiểu?”
Vâng, chúng ta đang sống
trên một đám ruộng: “ruộng thế gian”. Trên đám ruộng này cũng đã có một “kho
báu”. Kho báu đó chính là “Đức Giê-su Ki-tô”. Ngài chính là kho báu được Thiên
Chúa ban cho thế gian này. Ngài chính là cầu nối dẫn chúng ta vào Nước Trời.
Điều quan trọng của chúng
ta hôm nay, không phải là “tình cờ”, giống như người được mô tả trong dụ
ngôn thứ nhất, anh ta đã “tình cờ gặp được kho báu” …
Vâng, không phải là “tình
cờ” tôi được sinh ra trong một gia đình Công Giáo. Tình cờ tôi được cha mẹ đem
tới nhà thờ rửa tội. Tình cờ tôi được thừa hưởng “kho báu mang tên Đức Giê-su”.
Điều quan trọng của chúng ta hôm nay, cũng không phải vì “tình cờ”
tôi gặp một nàng (hoặc một chàng) Công Giáo, để rồi yêu thương, để rồi sau
bao ngày tháng tìm hiểu, học hỏi giáo lý, và nay từng bước, từng bước tiến lên
cung thánh, lãnh nhận những “viên ngọc Bí Tích” những viên ngọc được đóng ấn
bởi sự chết và sự sống lại của Đức Giê-su Ki-tô.
Điều quan trọng của chúng
ta hôm nay, chính là, khi chúng ta đã “phát giác” kho
báu mang tên Giê-su, đã tìm thấy “viên ngọc Bí Tích” được đóng ấn bởi Đức
Giê-su, chúng ta có sẳn sàng bỏ hết mọi sự quyến rũ của trần gian, tiếp nhận
“kho báu và viên ngọc quý” đó với một tinh thần quyết tâm và niềm tin sắt son,
hay không.
Đừng sợ rằng chúng ta
không thể có tinh thần quyết tâm và niềm tin sắt son đó. Nó sẽ có trong ta một
khi ta lấy “Lời” Đức Giê-su dạy dỗ làm kim chỉ nam cho cuộc sống đức tin của
mình.
Vâng, “Lời” Đức Giê-su
đã dạy dỗ, đó là: “Nước của ta chẳng phải thuộc thế gian này” cho nên đừng quên
lời Ngài đã khuyên chúng ta, rằng “Anh
em đừng yêu thế gian và những gì ở trong thế gian. Kẻ nào yêu thế gian
thì nơi kẻ ấy không có lòng mến Chúa Cha…”. Cuối cùng, Đức Giêsu nhấn mạnh:
“Được cả thế gian mà mất linh hồn thì nào ích gì”.
****
Chúng ta có một linh hồn. Chúng ta còn là những con người của tâm
linh. Chúng ta còn có một cuộc sống tâm linh. Những gì là nhà cửa, xe cộ, công
ăn việc làm, những gì liên quan đến vật chất v.v… Vâng, tất cả chỉ là phương tiện
chứ không phải là cứu cánh cho cuộc sống. Giá trị tâm linh mới chính là cứu
cánh cho cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta đến nhà thờ, chúng ta tin nhận Đức Giêsu là Cứu Chúa đời
ta, chúng ta đón nhận và thực thi lời Ngài dạy, có thể… có thể, ngay ở đời này
chúng ta “thiệt thòi” đôi chút với người đời. Có thể chúng ta “thật thà thường
thua thiệt” nhưng so với đời sau, một cuộc đời mà, chúng ta sẽ được “hưởng phúc
vinh quang” thì có gì đáng phải “càm ràm” kia chứ!
Đừng nản lòng, bởi vì sự thiệt thòi đó, như lời thánh Phaolô đã
nói, làm sao có thể “so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô Giêsu,
Chúa của tôi” (Pl 3,8).
Đừng nản chí, bởi, “đến ngày tận thế … các thiên thần sẽ xuất hiện
và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính”. Vâng, những người “lươn
lẹo lại lên lương” sẽ bị các thiên thần “quăng chúng vào lửa” (x.Mt 13, 49)
Còn giờ đây, không gì tốt hơn là chúng ta hãy hiệp cùng vua
Sa-lô-môn, mà cất tiếng nguyện rằng: Lạy Chúa… “xin cho tôi tớ Chúa đây, một
tâm hồn biết lắng nghe… và biết phân biệt phải trái”(1V 3, 9). Vâng, chỉ khi
nào chúng ta biết phân-biệt-phải-trái, chỉ khi đó, chúng ta mới có thể nhận biết
rằng: “Nước Trời chính là kho báu vô giá”.
Petrus.tran.
Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014
Xin cho con biết lắng nghe.
Chúa Nhật XV – TN – A
Xin cho con biết lắng
nghe…
Bí
ẩn là gì? Thưa, theo từ điển tiếng Việt phổ thông, do viện ngôn ngữ học xuất bản,
định nghĩa là: (Bên trong) “có chứa đựng điều gì kín đáo, khó hiểu”.
Vâng,
khi đề cập đến những điều bí ẩn, có thể nói rằng, lịch sử phát triển loài người
là một lịch sử luôn đặt ra những câu hỏi, những thắc mắc để tìm ra lời giải đáp
cho những bí ẩn tồn tại trong cuộc sống của loài người. Có một số bí ẩn đã được
giải mã nhờ khoa học, nhưng cũng có
không ít bí ẩn mãi mãi không tìm ra lời giải đáp.
Một
trong những bí ẩn mà con người đã không tìm ra lời giải đáp, đó là “Ngôi sao
Bethlehem”. Hơn hai ngàn năm trôi qua, ngôi sao này vẫn là điều bí ẩn. Với các
nhà khoa học, nhiều câu hỏi về ngôi sao này vẫn cần lời giải đáp. Từ khi ngôi
sao Bethlehem xuất hiện, nó đã thu hút sự chú ý của nhiều nhà thiên văn học
cũng như các nhà khảo cổ. Nhà thiên văn
học người Đức Johannes Kepler cho rằng, ngôi sao
này là sự kết hợp của hai hành tinh để hình thành một ngôi sao mới. Các học giả
hiện đại cho rằng đó là một vật thể bay không xác định. Tuy nhiên, các cơ sở
khoa học cho tới nay vẫn chưa đủ sức thuyết phục. Do vậy, ngôi sao Bethlehem vẫn
là một bí ẩn. (nguồn: internet).
Thật ra, để biết được một
“bí ẩn”, nhất là một “bí ẩn thánh thiên” như ngôi sao Bethlehem, không gì tốt
hơn là hãy tìm lời giải đáp trong Kinh Thánh. Tại sao? Thưa, là bởi những bí ẩn
thánh thiên này còn là những “mầu nhiệm”, mà đã là mầu nhiệm, thì, ai có thể giải
thích rõ hơn Lời Chúa!
Trong những bí ẩn thánh
thiên, có một bí ẩn nếu không dựa vào Lời Chúa, sẽ chẳng có ai “thấu hiểu”. Bí ẩn
đó chính là “Bí ẩn Nước Trời”. Hay nói đúng hơn, đó là “Mầu Nhiệm Nước Trời”.
Alex
Tresniowski viết: “Đối với một nơi chúng ta mơ ước tới,
thật đặc biệt biết bao khi chúng ta biết rõ về Nước Trời. Không có sách nào cho
biết vẻ đẹp của Nước Trời, chẳng có video nào trên Youtube hoặc hình ảnh nào
đưa lên Facebook. Tất cả chúng ta phải xem cách mô tả của Kinh Thánh về nơi rộng
rãi và lung linh đó”. Và Alex Tresniowski đã trích kèm đoạn Khải Huyền,
như để làm sáng tỏ cho mọi người biết về bí ẩn Nước Trời, rằng: “Thành phố đó sẽ không còn đêm tối nữa, sẽ không cần
ánh sáng của đèn, cũng chẳng cần ánh sáng mặt trời, vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ
chiếu sáng trên họ, và họ sẽ hiển trị đến muôn thuở muôn đời” (Kh 22, 5).(*)
Với Đức Giê-su, khi còn tại thế, Ngài đã nói rất rõ ràng về mầu nhiệm
Nước Trời bằng những dụ ngôn rất đời thường,
đồng thời, Ngài còn nhấn mạnh đến một điều hết sức quan trọng, đó là “ơn hiểu
biết”, một ân sủng mà các môn đệ là những người đã “được ban cho”(x.Mc 4, 11).
Dụ ngôn Đức Giê-su đã kể được chép trong Tin Mừng thánh Mat-thêu (x.Mt
13, 1-23).
**
Vâng, chuyện được kể lại rằng
: “Hôm ấy, Đức Giêsu từ trong nhà đi ra ngồi ở ven Biển Hồ”. Một rừng người vây
quanh Ngài. Và cũng như những lần trước, “Ngài dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều
điều”.
Đức Giê-su đã nói điều gì?
Thưa, Ngài đã nói về một “Người gieo giống đi ra gieo giống”.
Thưa bạn, bạn có phải là một
nông dân không? Nếu phải, chắc hẳn bạn sẽ ngạc nhiên về “người gieo giống” đã
được Đức Giê-su mô tả trong dụ ngôn này.
Theo lời mô tả của Đức
Giê-su, anh nông dân này quá ư là phí phạm hạt giống của mình. Thì đây, chuyện
kể tiếp rằng: “Trong khi người ấy gieo, thì có những hạt rơi xuống vệ đường… Có
những hạt rơi trên nơi sỏi đá, chỗ đất không có nhiều… Có những hạt rơi vào bụi
gai… Có những hạt lại rơi nhằm vào đất tốt…” (x.Mt 13, 4-8).
Giải thích cho chuyện này,
Lm Charles E.Miller nói: “Một nông dân thận trọng luôn cân nhắc cặn kẽ để chỉ
gieo ở những nơi bảo đảm sẽ mang lại kết quả tốt. Song người gieo giống trong
bài Tin Mừng đã không tiếc các hạt giống của mình vì ông tượng trưng cho Thiên
Chúa là Đấng luôn quảng đại với các ân sủng của Người”.
Thiên Chúa là Đấng quảng đại
ư! Thưa, đúng vậy. Thế nhưng, trước hết chúng ta hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy
ra cho những hạt giống được gieo.
Vâng, theo câu chuyện được
kể, có bốn loại đất đã tiếp nhận những hạt giống. Loại đất vệ đường: “chim chóc
đến ăn hết. Loại đất toàn sỏi đá: “nó mọc ngay, vì đất không sâu, nhưng khi nắng
lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô”. Loại đất đầy gai góc:
“gai mọc lên làm nó chết ngạt”. Và loại đất cuối cùng, đất tốt: “nên sinh hoa kết
quả” (x.Mt 13, 4-8).
Và đây, lòng quảng đại của
Thiên Chúa đã được bày tỏ qua việc: “Thăm trái đất, Ngài tuôn mưa móc… Tưới từng
luống, sang từng mô đất, khiến dầm mưa, cho hạt nảy mầm, bốn mùa Chúa đổ hồng
ân, Ngài gieo mầu mỡ ngập tràn lối đi” (x.Tv 65, 10-12).
Hôm
đó, Đức Giêsu chấm hết dụ ngôn bằng một lời khuyến cáo mạnh mẽ, rằng: “Ai có
tai thì nghe”. (Mt 13, 8).
***
“Ai có tai thì nghe”. Phải chăng đây cũng là lời khuyến cáo dành cho
mỗi Ki-tô hữu chúng ta? Thưa, đúng vậy. Thế nên, hãy tự hỏi lòng mình rằng: tôi đã nghe dụ ngôn này được
bao nhiêu lần? Mới lần đầu? Mười lần? Hai mươi lần? Hay năm mươi lần?
Thật ra, dù chúng ta đã nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng sẽ
chẳng ích lợi gì, nếu chúng ta “nghe mà không hiểu”.
Thật vậy, hôm đó, Đức Giê-su không chỉ khuyến cáo: “Ai có tai thì
nghe”, nhưng Ngài còn đưa ra
một yêu cầu, đó là hãy “nghe Lời và hiểu”.
Nghe Lời mà không hiểu sẽ là một thảm họa. Thảm họa đó chính là “quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo
vào lòng người ấy”. Thảm họa đó còn là “khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời,
nó vấp ngã ngay”. Chưa hết, khi bị “nỗi lo lắng sự đời, và bả vinh hoa phú quý
bóp nghẹt”… Vâng, Đức Giê-su nói “Lời không sinh hoa kết quả gì hết”.
Điều này đã được minh chứng
khi biến cố 30/04/1975 xảy ra. Dạo đó, không ít người Công Giáo “vấp ngã”, vì sợ
bị ngược đãi, vì sợ không được trọng dụng, vì bị cám dỗ bởi bả vinh hoa phú quý
, họ đã không ngần ngại điền vào phần khai tôn giáo của bản sơ yếu lý lịch, của
tờ chứng minh nhân dân, một chữ “KHÔNG” to tướng…
Nhìn lại, sau 39 năm, những
hạng người đó bây giờ được gì, mất gì? Thưa, tôi không biết. Nhưng, có phần chắc,
họ “có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy”.
Còn những người “nghe Lời
và hiểu” thì sao? Thưa, nghe Lời và hiểu, Đức Giê-su gọi đó là điều thật có
phúc, “còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có
phúc vì được nghe”.
Vâng, đúng là thật có phúc,
hồng phúc đó được chính Đức Giê-su chúc phúc, rằng: “kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất
nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được
ba chục”.
Đừng bao giờ nghĩ rằng Lời
Chúa khó hiểu. Khó hiểu, rất có thể chúng ta làm bộ không hiểu.
Chúng ta làm bộ không hiểu, không phải vì chúng ta không hiểu, nhưng rất có thể
chúng ta cố tình không muốn hiểu.
Thì đây, Đức Giê-su nói: “Hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu
và khiêm nhường”. Vâng, chẳng lẽ chúng
ta không hiểu thế nào là hiền lành, thế nào là khiêm nhường?
Cuối cùng, một điều quan trọng không kém, đó là, đôi khi chúng ta
nghe Lời Chúa, nhưng “không sinh ích gì cho chúng ta” bởi vì tuy đã nghe, nhưng
chúng ta, như lời tông đồ Phêrô đã nói: “không lấy đức tin đáp lại lời giảng”
(Dt 4,…2).
****
Bây
giờ, chúng ta hãy trở lại câu chuyện dụ ngôn người gieo giống. Vâng, câu chuyện
đã
được Đức Giêsu giải thích quá rõ ràng. Đừng nói là khó hiểu, nhưng hãy tự hỏi
lòng mình rằng, mảnh-đất-tâm-hồn-của-tôi thuộc loại nào trong bốn loại đất đã
được Đức Giêsu nêu trong dụ ngôn?
Mảnh đất bên vệ đường ư! Hay là mảnh đất chỉ toàn sỏi đá! Có phải
là mảnh đất đầy gai góc! Hay mảnh đất tốt chính là mảnh đất tâm hồn của tôi?
Tất
nhiên là không ai trong chúng ta lại mong muốn mảnh đất tâm hồn của mình thuộc
ba mảnh đất “xấu” nêu bên trên. Thế nhưng, chắc hẳn chúng ta sẽ băn khoăn và tự
hỏi rằng: làm thế nào để mảnh đất tâm hồn mình thuộc loại “mảnh đất tốt”!
Thưa,
chúng ta cần có một cử động của tâm hồn, đó là “hãy lắng nghe”, tất nhiên là “lắng
nghe Lời và hiểu” chứ không phải là lắng nghe những lời ba láp ba xàm của “bác này…
bác nọ”, nói tắt một lời là của Xa-tan, ma quỷ và bè lũ của chúng.
Sa-mu-en
là một mẫu mực điển hình về việc “lắng nghe Lời Chúa”, một mẫu mực để chúng ta noi
theo. Vâng, chuyện kể lại rằng: “Sa-mu-en đang ngủ trong đền thờ Đức Chúa. Nơi
có đặt hòm bia Thiên Chúa”. Chúa gọi Sa-mu-en, thế mà ông ta lại tưởng thầy của
mình là Êli gọi. Ba lần Chúa gọi nhưng Sa-mu-en vẫn không nhận ra. Chỉ đến khi
thầy Êli “hiểu là Đức Chúa gọi” và dạy cho Sa-mu-en cách trả lời. Sa-mu-en mới
“hiểu” và mới có thể nhận ra lời Chúa phán dạy cho mình.
Sau khi
được thầy Ê-li dạy, chuyện kể tiếp rằng: “Sa-mu-en về ngủ ở chỗ của mình. Đức
Chúa đến. đứng đó và gọi như những lần trước: ‘Sa-mu-en! Sa-mu-en!’. Sa-mu-en
thưa: Xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe”( x. 1Sa 3, 1-10),
Với
chúng ta hôm nay, thật dễ dàng để mà “lắng nghe Lời Chúa”. Thì đây, Kinh Thánh
chính là “Lời Chúa”, là “Lời” để chúng ta lắng nghe, để chúng ta học hỏi.
Một
sai lầm nghiêm trọng mà không ít người trong chúng ta mắc phải, đó là, chúng ta
cho rằng chỉ cần lắng nghe “Lời Chúa” trong những thánh lễ ngày Chúa Nhật là
đủ.
Hãy nhìn cộng đoàn dân Chúa ở Beroia năm xưa, họ cũng chính là mẫu
mưc cho chúng ta về việc “lắng nghe Lời Chúa”.
Tác giả Công Vụ Tông Đồ đã thuật lại việc đó như sau: “Những người
Do Thái ở đây cởi mở hơn những người ở Thesalonica: họ đón nhận lời Chúa với
tất cả nhiệt tâm, ngày ngày tra cứu Sách Thánh để xem có đúng như vậy không”
(Cv 17,11).
“Ngày ngày tra cứu Sách Thánh”. Vâng, làm việc này không phải để
cho vợ ta, không phải để cho chồng ta, không phải để cho một người nào đó chung
quanh ta, nhưng là cho chính ta.
Năm
nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta “Tân Phúc Âm hóa” trong gia đình. Chính vì thế,
hãy để một phút hồi tâm và tự hỏi mình rằng,
tôi có lắng nghe Lời Chúa “đón
nhận lời Chúa với tất cả nhiệt tâm, ngày ngày tra cứu Sách Thánh”?
Nói tới tân Phúc Âm hóa, đương kim Giáo Hoàng
Phan-xi-cô có lời khuyên, rằng: “Tất
cả việc Phúc Âm hóa được thiết lập dựa trên sự lắng nghe, suy niệm, sống, cử
hành Lời Chúa và làm chứng cho Lời Chúa. Thánh Kinh là nguồn mạch của việc Phúc
Âm hóa. Vì vậy, chúng ta phải liên tục được đào luyện trong việc lắng nghe Lời
Chúa. Hội Thánh không rao giảng Tin Mừng nếu không liên tục để cho mình được
Phúc Âm hóa…
Việc Phúc Âm hóa đòi hỏi chúng ta phải
làm quen với Lời Chúa, và điều này đòi buộc các giáo phận, các giáo xứ và các
nhóm Công Giáo đề ra một chương trình học hỏi Thánh Kinh nghiêm túc và kiên
trì, cũng như thúc đẩy việc đọc Thánh Kinh trong cầu nguyện của cá nhân và cộng
đồng…” (Đức Giáo Hoàng Phanxicô - Niềm Vui Phúc Âm)
Thưa bạn… bạn đã bắt đầu cho việc “lắng nghe, suy niệm, sống, cử hành Lời
Chúa và làm chứng cho Lời Chúa” chưa? Nếu chưa, ngay bây giờ, sau khi bạn đọc
bài suy tư này, bạn và tôi, chúng ta hãy cùng nhau cất tiếng nguyện ca… Ca
rằng:
“Xin cho con biết lắng nghe lời ngài gọi con trong đêm tối.
Xin cho con biết lắng nghe lời ngài dạy con lúc lẻ loi,
Xin cho con cất tiếng lên, trả lời vừa khi con nghe Chúa
Xin cho con biết thân thương,
Lạy ngài, Ngài muốn con làm chi?”
Xin cho con biết lắng nghe lời ngài dạy con lúc lẻ loi,
Xin cho con cất tiếng lên, trả lời vừa khi con nghe Chúa
Xin cho con biết thân thương,
Lạy ngài, Ngài muốn con làm chi?”
Vâng, Lạy Chúa, “Xin
cho con biết lắng nghe…”
Petrus.tran
******
(*) TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Đừng ném đá - đừng phạm tội.
Chúa Nhật – V – MC – C Đừng ném đá - đừng phạm tội . “ Chúa thương chúng ta vì Chúa là Thiên Chúa. Chúa thương ...
-
“Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi. Rồi Ngài lại cúi xuống viết trên đất.” (x.Ga 8, 7-8). Chúa Nhật V – MC – C...
-
“Từ đám mây có tiếng phán rằng: ‘Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng nghe lời Người” (Lc 9, 35). Chúa Nhật II – MC – C Xi...
-
Chúa Nhật V - MC – C Đừng phạm tội nữa… Petrus.tran “Lạy Chúa, Ngài nhân hậu khoan hồng…”, sách Thánh Vịnh cho biết như vậy, v...
-
Chúa Nhật IV - MC – C Sám hối và trở về - Chúa hoan nghênh Thiên Chúa, như lời Kinh Thánh nói, là “Đấng từ bi và nhân hậu. Người ch...
-
Chúa Nhật II – MC – C Tôi có: Vâng nghe lời Người? Trong Kinh Tin Kính chúng ta tuyên xưng, rằng: “Tôi tin kính một Chúa Giê-su Ki-...