Chúa Nhật XVII - TN – B
Anh em cứ ngồi xuống đi
Quyền
năng và lòng trắc ẩn, đó là những điều Đức Giê-su luôn thể hiện trong
những ngày còn tại thế. Về quyền năng của Đức Giê-su, Tin Mừng thánh
Luca đã ghi lại rằng: “Cả đoàn dân đều tìm cách chạm vào Ngài, vì quyền
năng từ Ngài phát ra và chữa lành mọi người.” (Lc 6 , 19). Còn về lòng
trắc ẩn ư! Vâng, phép lạ “Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều” được ghi lại
trong Tin Mừng thánh Gioan là một điển hình.
Câu
chuyện đó đã được kể rằng: Một ngày nọ, khi nghe tin Đức Giêsu sang bên
kia Biển Hồ Galilê, cả một rừng người trùng trùng điệp điệp đi theo. Họ
đi theo vì “từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ
đau ốm” (Ga 6, 2).
Lúc
đó “Đức Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ”. Từ trên đỉnh núi,
“Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình”.
Ngọn
núi như bị rung chuyển bởi làn sóng người tuôn đến. Mười hai người môn
đệ không thể không ngỡ ngàng, ngỡ ngàng là bởi, cứ sự thường, việc Thầy
và trò “lên núi” không ngoài mục đích lánh riêng ra một nơi để mà nghỉ
ngơi đôi chút hoặc là để thinh lặng nguyện cầu.
Thế
mà, giờ đây… một đoàn dân đông đảo như thế, còn đâu những giây phút để
mà “gặp gỡ thân tình với Thiên Chúa”! Có lẽ, có lẽ… một ai đó trong các
ông đã phải cất tiếng “than ôi!”.
Nhưng
với Đức Giê-su thì không, hình ảnh “đông đảo dân chúng đến với mình” đã
nhiều lần khiến Ngài chạnh lòng thương xót, thương xót vì họ “như đàn
chiên không người chăn dắt”.
Như
Ngài thường nói “Ta là mục tử nhân lành” kia mà! Thế nên, hôm ấy, phát
xuất từ lòng trắc ẩn, không chần chờ, Đức Giê-su hỏi ông Phi-lip-phê “Ta
mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” (Ga 6, ...5)
Mua
đâu ư! Chúa ơi! Phi-lip-phê nhăn nhó trả lời: “Thưa, có mua đến hai
trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút”.
Hai
trăm quan! “Một quan là sáu trăm đồng”, đó là theo giá trị của tiền tệ
xưa của Việt Nam, rất lớn. Có phần chắc, hai trăm quan thời Do Thái xưa,
cũng không phải là nhỏ.
Không
thấy thánh sử Gioan nói gì, nhưng có lẽ trong số các môn đệ, có người
sẽ lẩm bẩm rằng: Thầy sao vậy. Thầy từng chỉ thị cho chúng con không
được mang gì… không mang bao bị, lương thực, tiền bạc v.v… nay lại bảo
“mua đâu ra bánh” tiền đâu chúng con mua! Và có lẽ cũng có người rất
mong đợi một lệnh truyền mới của Thầy Giêsu, rằng Ngài sẽ truyền cho họ
“hãy xuống thuyền đi nơi khác”.
Thế
nhưng, Đức Giêsu đã không nghĩ như thế. Bởi vì đó là “tư tưởng của loài
người”. Với Ngài, bản chất của Con Một Thiên Chúa, là lòng trắc ẩn, là
“Agape”, là tình yêu thương vô điều kiện.
Hôm đó, với một tâm tình yêu thương, với lòng trắc ẩn, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng, “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi” (Ga 6, 10)
***
“Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”.
“Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”.
“Ngồi
xuống đi”. Vâng, đối với các môn đệ, quả thật, đây là một lệnh… “lạc”.
Lạc là bởi như ông An-rê đã cho biết rằng “ở đây… có năm chiếc bánh lúa
mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu” (Ga 6, 9).
Cả ba thánh sử Matthêu, Máccô và Luca đều cho biết các môn đệ đã gợi ý với Đức Giêsu rằng “xin Thầy cho dân chúng về…”
Ôi!
Tệ thật. Chắc hẳn các môn đệ đã quên rằng, đối với Thiên Chúa, “trời
cao hơn đất thế nào, thì đường lối của Ta cao hơn của các ngươi và tư
tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng của các ngươi chừng ấy” (Is 55, 9)
Đúng
vậy, “nói như thế…” Đức Giêsu muốn “thử các ông, chứ Người đã biết mình
sắp làm gì rồi” (Ga 6, 6). Với quyền năng của mình, hôm đó, Đức Giêsu
“cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó”.
(Ga 6, 11)
Vâng,
hôm đó, phép “thử” của Đức Giê-su đã có kết quả. Kết quả là “Nguyên số
đàn ông đã tới khoảng năm ngàn”, họ đã “ngồi xuống” và quả thật, “người
ta (đã) ngồi xuống”, một biểu lộ của “lòng tin”, với lòng tin đó, họ
được ăn “no nê”.
****
Qua biết bao mùa thường niên, chúng ta đã nghe rất nhiều lần câu chuyện “Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều”. Và chắc hẳn, lời khuyên được gửi đến mỗi chúng ta, đó là: hãy tiếp tục là cánh tay nối dài của Đức Giê-su. Hãy tiếp tục “bảo người ta ngồi xuống (và) phân phát cho những người ngồi đó”.
Qua biết bao mùa thường niên, chúng ta đã nghe rất nhiều lần câu chuyện “Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều”. Và chắc hẳn, lời khuyên được gửi đến mỗi chúng ta, đó là: hãy tiếp tục là cánh tay nối dài của Đức Giê-su. Hãy tiếp tục “bảo người ta ngồi xuống (và) phân phát cho những người ngồi đó”.
Vâng,
đó là điều hợp đạo lý của Đức Chúa Trời. Đạo lý “Thương xác bảy mối:
Thứ nhất cho kẻ đói ăn. Thứ hai cho kẻ khát uống. Thứ ba cho kẻ rách
rưới ăn mặc v.v…”
Tuy
nhiên, còn cái đói, cái khát nguy hiểm hơn, đó chính là cái đói, cái
khát “thuộc linh”, nói theo cách nói của ngôn sứ Amos, đó là “đói khát
được nghe lời ĐỨC CHÚA” (x.Am 8, 11)
Với
nan đề này, Lm Pio Ngô Phúc Hậu, trong một bài viết, đã chia sẻ như
sau: “Ai cũng biết rằng không nên cho con cá, mà nên cho cái cần câu và
dạy người ta câu cá mà ăn. Nhưng hỡi ơi! Biết bao nhiêu cần câu đã ‘bốc
hơi’. Các vị Giám Mục Mỹ Châu La Tinh đã từng ‘cho cá’ rồi lại từng cho
‘cần câu’, mà người nghèo vẫn còn đó trùng trùng điệp điệp. Noi gương
Đức Giê-su, vừa buồn vừa thương. Buồn thì không muốn cho cá và cho cần
câu nữa. Nhưng vì thương quá nên lại vẫn cho”.
Tiếp
tục lời chia sẻ, ngài nói “Nhưng các ngài ý thức rằng, nếu không có Đức
Giê-su, người giàu cũng khổ, người nghèo cũng khổ. Cứu khổ không phải
là cứu đói, vì cứu đói xong rồi, thì khổ vẫn còn đó. Vẫn cho cá, vẫn cho
cần câu. Nhưng đồng thời cũng cho ‘Đức Giê-su’. Cho cá và cho cần câu
đều là chứng tá của Tin Mừng. Nhưng cho đúng nhất và đầy đủ nhất là cho
Đức Giê-su”.
Kết
thúc nan đề này, Lm Pio Ngô Phúc Hậu nói: “Có Đức Giê-su trong tim rồi,
thì dù vẫn còn đói, nhưng chỉ đói mà không khổ. Có Đức Giê-su trong tim
rồi, thì người giàu sẽ đua nhau đem cơm áo tặng người nghèo và coi
người nghèo là ân nhân của mình”.
Làm
sao để mọi người “có Đức Giê-su trong tim” mình? Thưa, không gì tốt hơn
là thỏa mãn sự “đói khát được nghe lời ĐỨC CHÚA” nơi con tim mỗi người.
Và để thực hiện điều này, không gì tốt hơn là “phân phát cho những
người ngồi đó” một quyển Kinh Thánh.
Tại
sao đó lại là điều tốt nhất? Thưa, bởi, như lời Thánh Giêrônimô đã
khẳng định: "Không biết Kinh Thánh là không biết Ðức Giê-su Kitô". Không
biết Đức Giê-su Ki-tô thì làm sao “có Đức Giê-su trong tim” mình?
Là
một người Kitô hữu, có thể Chúa gọi tôi làm giám mục hoặc linh mục hoặc
tu sĩ. Có thể Chúa gọi tôi làm cha, làm mẹ trong một gia đình v.v…
Dù
là ơn gọi nào, chúng ta cũng đều cần “có Đức Giê-su trong tim” mình.
Bởi, nhờ đó, chúng ta mới có thể là cánh tay nối dài của Chúa Giê-su
“phân phát cho những người ngồi đó” một bữa ăn no nê, no nê tình yêu
thương, lòng trắc ẩn, sự nhẫn nhục và nhân từ. Bởi chỉ có như thế, chúng
ta mới có thể mạnh dạn nói với những ai đến với ta hay ta đến với họ
rằng “Anh em cứ ngồi xuống đi”.
Petrus.tran