Chúa Nhật XVI – TN – B
Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống…
Xã
hội chúng ta đang sống, có thể nói, là một xã hội mà con người càng
ngày càng phải nỗ lực mới có thể đáp ứng nhu cầu tối thiểu cho cuộc sống
của mình.
Trong
nỗ lực cho cuộc sống sinh tồn, con người lao vào công việc như một
computer đã được lập trình sẵn. Có không biết bao nhiêu người quên rằng,
cuộc sống còn cần những nhu cầu khác về thể chất, về tinh thần, về tâm
linh và trên hết tất cả đó là sự nghỉ ngơi.
Quên
đi hay làm ngơ những nhu cầu cần thiết đó, sẽ làm cho cuộc sống mất cân
bằng, hậu quả là rơi vào tình trạng căng thẳng mà chúng ta quen gọi là
“stress”.
Theo
một nghiên cứu của Hiệp Hội Tâm Thần Mỹ, cứ năm người Mỹ thì có một
người tuyên bố rằng họ cảm thấy bị stress. Và người ta đã khuyến cáo
rằng, stress chính là tên sát thủ thầm lặng, nó có thể cướp đi sinh mạng
của bất cứ ai, bất cứ lúc nào.
Làm
sao để cân bằng giữa công việc và những gì còn lại trong cuộc sống?
Thưa, y học đã khẳng định rằng, sự nghỉ ngơi chính là liều thuốc bổ tốt
nhất, nó không chỉ phục hồi thể xác mà còn bồi dưỡng tinh thần một cách
tuyệt hảo.
Quan
trọng là thế. Thế nhưng, có bao giờ chúng ta thử hỏi, thế nào là một sự
nghỉ ngơi tốt nhất? Phải chăng, đó chính là những giây phút thư giãn
bên ly cà phê, trong một quán rượu, xem một bộ phim hoặc là một chuyến
du lịch, picnic hay là một giấc ngủ sâu với nhiều mộng mị, v.v…?
Thưa
không. Ngay cả giấc ngủ, nó cũng chưa phải là sự nghỉ ngơi tuyệt diệu.
Có được sự nghỉ ngơi tuyệt diệu, điều cần phải có cho bản thân chính là
một khoảng không gian trong tâm hồn, trong một nơi thanh vắng và không
thể không có nguyện cầu.
Đức
Giê-su chính là điển hình cho chúng ta noi theo, một sự noi theo cần
thiết cho cuộc sống, nhất là cuộc sống thiêng liêng của người môn đệ.
Trong
ba năm ra đi rao giảng Tin Mừng, dù phải chống chọi với rất nhiều áp
lực từ chính quyền La-mã, cũng như giáo quyền Do Thái, nhưng Đức Giêsu
vẫn cho mọi người thấy cuộc sống nội tâm của Ngài là một biển cả bao la
của sự bình an. Ngay cả khi phải đối diện trước những giây phút của sự
phản bội, của bắt bớ, của chết chóc, Đức Giêsu vẫn có thể truyền cảm sự
bình an cho các môn đệ.
Có
được như vậy, chính là nhờ Ngài đã có những phút giây tĩnh lặng của tâm
hồn, trong một nơi thanh vắng và luôn nguyện cầu. Kinh nghiệm này đã
được Đức Giê-su truyền dạy cho các môn đệ.
Thật
vậy, theo Tin Mừng Mác-cô, thì, một ngày nọ, sau những ngày nhận “bài
sai” ra đi khắp thôn làng rao giảng Tin Mừng, mười hai người môn đệ trở
về “tụ họp chung quanh Đức Giêsu”. Các ông thay nhau “kể lại cho Người
biết mọi việc các ông đã làm và mọi điều các ông đã dạy” (Mc 6, 30).
Nghe
xong, ngay lập tức, Đức Giêsu khuyên các ông rằng, “Anh em hãy lánh
riêng ra đến một nơi thanh vắng và nghỉ ngơi đôi chút.” Và rồi, chuyện
ghi lại rằng: “Thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang
vắng”.
Vâng,
với chúng ta, có thể chúng ta sẽ nghĩ rằng, sau một cuộc hành trình
truyền giáo vất vả như thế, tại sao Đức Giê-su không cùng với các môn đệ
làm một buổi “liên hoan” nhẹ, một công việc vừa để biểu dương thành
tích, vừa để bồi dưỡng sức khỏe các ông? Nhất là trước một áp lực “kẻ
lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa”.
Thưa,
có lẽ, nếu câu hỏi này được Đức Giê-su trả lời, Ngài sẽ trả lời, rằng:
“Đó là tư tưởng loài người, không phải tư tưởng của Thiên Chúa”.
Khuyên
các môn đệ vào nơi thanh vắng, là bởi, theo quan niệm Do Thái giáo, đó
là nơi, “gặp gỡ thân tình với Thiên Chúa” và “Thiên Chúa tỏ ra gần gũi
với dân Người”. Mà, các môn đệ, trong vai trò là một “nhà truyền giáo”,
có lý nào lại từ chối vào nơi thanh vắng để “gặp gỡ thân tình với Thiên
Chúa”!
Quả
đúng là vậy, hôm đó, khi vào nơi hoang vắng, Đức Giê-su đã cho các ông
tận mắt thấy “Thiên Chúa tỏ ra gần gũi với dân Người”, qua Ngài, các ông
đã thấy một Thiên Chúa “chạnh lòng thương xót”, thương xót khi thấy
đoàn dân đông đúc theo Thầy Giê-su như đàn chiên không người chăn dắt.
Và cuối cùng, Đức Giê-su đã dạy các ông biết “tận dụng mọi cơ hội”, dù
đó là cơ hội nghỉ ngơi, để “biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức” (Is
50, 4).
Hôm
đó, động lòng thương xót đối với những người đã “cùng nhau theo đường
bộ chạy đến” với mình, Đức Giê-su “dạy dỗ họ nhiều điều”. Vâng, tuy
thánh sử Mác-cô không nói rõ Đức Giê-su đã dạy gì, nhưng chúng ta có thể
tin, Ngài đã dạy họ phải biết vào “nơi hoang vắng và cầu nguyện”.
**
Cũng giống như dân Do Thái xưa, ngày nay, chúng ta cũng thích “cùng nhau theo đường bộ chạy đến” nơi đền thánh này, đền thánh nọ hầu biểu lộ lòng tin của mình.
Cũng giống như dân Do Thái xưa, ngày nay, chúng ta cũng thích “cùng nhau theo đường bộ chạy đến” nơi đền thánh này, đền thánh nọ hầu biểu lộ lòng tin của mình.
Điều
này không có gì sai trái. Thế nhưng, theo sự chia sẻ của Lm. Charles E.
Miller, thì: “Đôi lúc ta cũng phải ra nơi thanh vắng để cầu nguyện một
mình với Chúa Giê-su trong yên lặng và tĩnh tâm. Ta cần có dịp cầu
nguyện theo cách ý riêng của mình”. Ngài nói tiếp rằng: “Chúa Giê-su cho
ta một điển hình về sự cân bằng cần thiết cho cuộc sống thiêng liêng
của chúng ta. Người có thói quen đến hội đường mỗi ngày sa-bát để tham
gia vào việc phụng tự công cộng, và các nghĩa vụ tôn giáo khác trong Đền
Thờ Giê-ru-sa-lem, tại những thời điểm nhất định. Chúa Giê-su cũng hay
ra đi một mình để cầu nguyện thâu đêm với Chúa Cha”.
Cuối
cùng, Lm. Charles E. Miller kết luận: “Chúa Giê-su đã dạy ta về sự quan
trọng phải giữ cân bằng trong cách cầu nguyện, và Người đã đưa ra môt
điển hình. Nỗ lực và thời gian chúng ta dành cho việc cầu nguyện, cả
trong phụng vụ lẫn chỗ riêng tư, là cách ta đáp lại các giáo huấn và mẫu
gương của Ngài”.
***
“Anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng và nghỉ ngơi đôi chút.” Vâng, hôm nay, đó cũng là điều Đức Giê-su mời gọi chúng ta.
“Anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng và nghỉ ngơi đôi chút.” Vâng, hôm nay, đó cũng là điều Đức Giê-su mời gọi chúng ta.
Tất
nhiên, không nhất thiết chúng ta phải “xuống thuyền” đi tới một sa mạc
nào đó, như sa mạc Sahara… chẳng hạn. Chỉ cần một cử động của tâm hồn,
một tâm hồn với tất cả tâm tình “Bỏ Ngài con biết theo ai…”
Nhưng,
thật cần thiết bước ra khỏi con thuyền, con thuyền dòng đời với những
“gánh sầu thương mệt mỏi hai vai”, với những lo toan cơm-áo-gạo-tiền
v.v…
Chỉ một mình “ta với Chúa – Chúa với ta” trong tĩnh lặng…
Có
một câu chuyện được kể rằng: Có một người nông dân bị mất một chiếc
đồng hồ trong kho thóc. Sau một thời gian dài tìm kiếm vô vọng, ông ta
phải nhờ sự trợ giúp của những đứa trẻ đang chơi bên ngoài. Ông hứa, nếu
ai tìm được chiếc đồng hồ bị mất sẽ được thưởng.
Nghe
vậy, đám trẻ con nhanh chân chạy xung quanh kho thóc tìm kiếm. Chúng đi
khắp nơi, lục tìm ở mọi chỗ, từ nơi chứa thóc đến tận cả chỗ cho gia
súc ăn, nhưng vẫn không thấy. Chỉ đến khi ông đề nghị bọn trẻ dừng việc
tìm kiếm thì có bé trai chạy tới và yêu cầu ông cho nó một cơ hội nữa.
Người
nông dân nhìn đứa bé và nghĩ: ‘Tại sao lại không chứ? Sau tất cả thì
cậu bé này có vẻ khá chân thành’. Ông dẫn cậu bé trở lại trong kho. Một
lúc sau, cậu đã chạy ra và trên tay là chiếc đồng hồ của ông. Người nông
dân rất hạnh phúc và ngạc nhiên, ông hỏi cậu bé: ‘Làm cách nào mà cháu
có được nó, sau khi tất cả các bạn khác đã từ bỏ?’.
Cậu
bé đáp: ‘Cháu không làm gì cả và chỉ ngồi im một chỗ để lắng nghe.
Trong tĩnh lặng, cháu thấy tiếng kim đồng hồ chạy và nhờ đó cháu tìm ra
nó’. (nguồn: internet)
Cũng
vậy đối với chúng ta, chỉ trong tĩnh lặng, ta mới có thể nghe tiếng
Chúa nói. Trường hợp Samuel cho ta một điển hình. Và cuối cùng, chúng ta
hãy nghe cảm nghiệm của vua David, cảm nghiệm về việc tĩnh lặng trong
nguyện cầu, rằng: “Hãy dừng lại trong thinh lặng và chúng con sẽ nhận
biết Ta là Thiên Chúa” (x.Tv 45,11).
Làm
sao để chúng ta có thể dừng lại trong thinh lặng, trong một xã hội bề
bộn lo toan, như hôm nay? Thưa, không gì tốt hơn là hãy mang tâm tình
của vua David mà nguyện rằng: “Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình
sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan” (x.Tv 90. 12)
Vâng, trong tĩnh lặng, chúng ta hãy cất tiếng nguyện cầu: Lạy Chúa! “Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống”.
Petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét