ĐỨC GIÊSU: Đấng quyền năng
và giàu lòng thương xót.
Cuộc sống của con người vốn là một vòng tuần hoàn sinh-lão-bệnh-tử. “Tử” hay gọi là “chết”, vâng, khi nói tới cái chết, đó là điều không ai muốn nhắc đến, bởi, có nhiều người cho rằng đó là điều kỵ, nhắc đến nó là nhắc đến sự xui xẻo.
“Không ai muốn
chết, thậm chí cả những người muốn lên thiên đàng...”, Steven Job nói,
“...họ cũng không muốn phải chết để lên được đó”.
Dẫu biết
là mọi người đều phải chết, nhưng, có những cái chết, khi nói đến, nó đã
làm cho biết bao con tim của người ở lại phải thổn thức, phải xót xa. Đó
là những cái chết oan ức, những cái chết “chết dần chết mòn” bởi chính sách hà
khắc của bạo chúa , bạo quyền... Đó là những cái chết mà người ở lại buộc trở
thành kẻ tứ cố vô thân, thành những bà mẹ không còn nơi nương tựa. Đó là
cái chết, như cái chết, của một chàng trai khuyết tật - hiệp sĩ Nguyễn Công
Hùng, người đã điều hành trung tâm Nghị Lực Sống, một trung tâm đã đem lại niềm
tin và hy vọng cho nhiều người khuyết tật - một cái chết đã để lại biết bao
niềm thương tiếc.
**
Đức Giêsu,
trong những ngày còn tại thế, Ngài cũng đã chứng kiến nhiều cái chết xảy ra, và
trước những cái chết đó, mang thân phận là một con người, Ngài cũng không ít
lần phải thổn thức.
Thật vậy, Kinh
Thánh có chép lại ba cái chết đã khiến Đức Giêsu phải rơi lệ và chạnh lòng
thương xót, đó là cái chết của con gái ông trưởng hội đường, là cái chết của
chàng Ladarô, em của hai chị em
Mácta - Maria và đặc biệt hơn, đó là cái chết của “con trai bà góa thành
Nain” (Lc, 7, 11-12).
Câu chuyện
“con trai bà góa thành Nain” được kể lại như sau: Hôm đó, Đức Giêsu cùng với
các môn đệ đi đến một thành có tên là Nain. Ngoài các môn đệ, còn có “một đám
rất đông cùng đi với Người” (Lc 7, 11).
Ngoài đám đông
này, người ta còn thấy một đám đông khác đi từ hướng nguợc lại. Đến gần, à! thì
ra là một đám tang. Hôm đó, khi Đức Giêsu “đến gần cửa thành” thì đúng lúc
“người ta khiêng một người chết đi chôn”. Người chết là “con trai duy nhất” của
một người đàn bà và nghiệt ngã thay, người đàn bà đó lại là “một bà góa”.
Một bà góa, có
nghĩa là chồng bà ta đã chết, giờ đây, người con duy nhất của bà ta cũng đã
chết thì quả là cuộc đời bà ta coi như “tàn đời”.
Tại sao lại
tàn đời? Thưa, là bởi, đối với các góa phụ thời Đức Giêsu, về phần đời, đa số
họ đều có một cuộc sống rất khó khăn, khó khăn là bởi quan niệm trọng nam khinh
nữ, cho nên, họ có rất ít cơ hội để tìm kiếm việc làm. Còn về phần “đạo” ư! Thì
đấy, làm sao lọt khỏi cặp mắt của những ông kẹ Pharisiêu là những kẻ đã có lần
bị Đức Giêsu lên án rằng, họ luôn tìm cách “nuốt hết tài sản của các bà góa”.
Bà góa trong
câu chuyện này, có một người con trai, niềm hy vọng của tuổi già, nay con bà ta
chết, phải làm một điều gì đó cho bà ta đây? “Mackeno” ư! Thưa không, không
được. Kinh Thánh có chép rằng, “Đừng ngoảnh mặt không nhìn những ai đang than
khóc, với những người sầu khổ, con hãy biết chia buồn” (Hc 7, 34)
Vâng, trước
tình cảnh của bà góa, Chúa Giêsu không ngoảnh mặt đi, Ngài đã đến “chia buồn” à
không, “chia vui” mới đúng. Chuyện kể rằng, trông thấy bà, Chúa chạnh lòng
thương và nói: “Bà đừng khóc nữa!”.
Và không đợi
bà góa đó cất lời xin xỏ, Đức Giêsu, theo lời kể lại của thánh sử Luca, “Người
lại gần, sờ vào quan tài...” Lạ lùng thay! Khi Đức Giêsu nói “Này người thanh
niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy”. Mọi người hiện diện nơi đó đều thấy “Người
chết liền ngồi lên và bắt đầu nói”.
Thánh sử Luca
không cho biết anh thanh niên đó đã nói gì, nhưng có điều gì ngăn cản để chúng
ta tin rằng, anh ta đã nói “Lạy Thầy
Giêsu! Ngài là Đấng quyền năng và giàu lòng thương xót”.
***
Trở lại cái chết của Nguyễn Công Hùng. Người ta kể rằng, “Đó là một chiều mưa buồn, con đường trước nhà của Hùng trở nên lầy lội. Những vòng hoa trắng phủ kín trước mặt tiền ngôi nhà. Hàng trăm người trong gia đình cùng những thành viên mái nhà Nghị Lực Sống chít khăn tang đứng bên cạnh linh cửu Công Hùng. Hòa theo tiếng thánh ca buồn là những tiếng khóc nức nở” (nguồn: internet).
Ôi! Có khác
nào khung cảnh tang tóc trong đám tang người con trai của bà góa thành Nain năm
xưa! Thật ra, có khác một điều, nơi quan tài của Công Hùng không thấy Chúa
Giêsu đến “sờ vào” và nói “Hãy trỗi dậy”… cũng chẳng thấy Ngài sai một vị ngôn
sứ nào đó đến để “ba lần nằm lên trên người
Công Hùng” như xưa kia ngôn sứ Êlia đã “ba lần nằm lên trên đứa trẻ”, một đứa
trẻ đã chết, con của một bà góa ở Xarépta, để rồi sau đó nhờ lời cầu nguyện
“hồn vía đứa trẻ trở về với nó, và nó đã sống” (1V 17, 22).
Vâng, có cần
thiết để Chúa tái thực hiện những gì Ngài đã thực hiện tại Xarépta hay tại Nain
khi xưa đối với Công Hùng hôm nay?
Thưa không?
Tất cả những gì Thiên Chúa, qua ngôn sứ Êlia, đã thực hiện tại Xarépta và sau
này Chúa Giêsu thực hiện tại Nain không chỉ là để gửi đến mọi người một thông
điệp, rằng, Chúa là “Đấng quyền năng và giàu lòng thương xót” mà còn là để “Mặc
Khải Con của Người” và để “loan báo Tin Mừng về Con của Người” một Tin Mừng
rằng “Ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết nhưng được sống đời đời” (Ga
3, 16).
Con gái của
ông trưởng hội đường, người bạn thân thiết là anh Lazarô và chàng thanh niên
con bà góa ở Nain, cả ba người này đã
được Đức Giêsu cho sống lại nhưng hôm nay họ cũng đã chết.
Cho nên, điều
cần thiết của hôm nay, không phải là việc Chúa Giêsu sẽ hiện đến “sờ vào quan
tài” của ai đó, mà là chính chúng ta.
Chính chúng ta
phải “sờ vào”, chúng ta phải sờ vào những chiếc quan-tài-đam-mê-dục-vọng, những
chiếc quan-tài-say-sưa-chè-chén, những
chiếc quan-tài-hận-thù-bất-hòa-ghen-tuông-nóng-giận, những chiếc
quan-tài-tranh-chấp-bè-phái-ganh-tị v.v… Những chiếc quan tài đó đã và đang
chôn vùi biết bao nhiêu người bạn trẻ hôm nay, (rất có thể có cả chúng ta), mà
nói với họ rằng “Này anh bạn trẻ, tôi bảo anh, hãy trỗi dậy”.
Là một Kitô
hữu, là người môn đệ của Chúa Giêsu, chúng ta không thể từ chối thực hiện công việc này, bởi, đây là công việc, như lời thánh Phaolô đã
nói, rằng, “Thiên Chúa đã dành riêng cho (ta) ngay từ khi (ta) còn trong lòng
mẹ, và đã gọi (ta) nhờ ân sủng của Người” (Cl 1, 15).
Hàng ngàn, hàng triệu chiếc quan tài đang chôn vùi hàng ngàn, hàng
triệu người bạn trẻ, nằm la liệt trên những con đường ta đi qua, những con
đường xưa chỉ có “cây dài bóng mát”, thì nay, đầy dẫy những quán bar, quán nhậu
với những em chân dài váy ngắn…
Ai… ai là
người “sờ vào” những chiếc quan tài đó nếu không phải là chính chúng ta? Ai… ai
sẽ là người gọi những chàng trai đó “hãy trỗi dậy” nếu không phải là chính
chúng ta?
Đừng chần chờ
gì nữa, trước hết là chính chúng ta “hãy trỗi dậy” và hãy cùng nhau đi đến
“Nain hôm nay”. Hãy mang những chàng
trai đó “trao anh ta cho bà mẹ - Bà Mẹ Hội Thánh”.
Nếu… nếu chúng ta làm được như thế, một điều chắc
chắn sẽ xảy ra, Xatan cùng với thế gian của nó sẽ “kinh sợ”, nó cùng với bè lũ
của nó sẽ trốn chạy, vì biết rằng “Thiên Chúa đã viếng thăm dân Ngài”.
Và cuối cùng
“dân Ngài”, khi đã được dẫn dắt trở về trong vòng tay “Bà Mẹ Hội Thánh”, họ sẽ nhận ra Ngài
là “Đấng quyền năng và giàu lòng thương xót”.
Petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét