Chúa Nhật II – Mùa
Vọng – A
Tôi đã giục lòng sám hối!
Ca dao Việt Nam có
câu: “Thời giờ ngựa chạy, tên
bay”. Đúng vậy, thời gian quả là trôi
qua quá nhanh, lịch Phụng vụ hôm nay (08/12/2013) bước vào Chúa Nhật II
Mùa Vọng. Không còn bao lâu nữa, chúng ta, một lần nữa, long trọng đón mừng lễ kỷ niệm Chúa Giêsu Giáng Sinh. Nhìn quanh
ta, bầu không khí của Lễ Giáng Sinh mỗi ngày một thêm rộn ràng, nhộn nhịp.
Sự nhộn nhịp, rộn
ràng được biểu lộ qua việc mua sắm, chuẩn bị quà tặng, điện thư cho gia đình,
bạn bè, thân hữu. Sự nhộn nhịp còn được biểu lộ qua việc một số nhà thờ, cũng
như một vài nơi trong xóm đạo, người ta bắt đầu tất bật giăng hoa kết đèn, làm
hang đá, dựng cây thông.
Về mặt tâm linh, một số nhà thờ đã thông báo chương trình tĩnh tâm, giảng phòng. Vào
website sinhvienconggiao.com, một chương trình tĩnh tâm và công tác chuẩn bị đã
được công bố chi tiết. “Cầu nguyện, xét mình, xưng tội và phút hồi tâm” là đề
tài được ban tổ chức đưa ra như là trung tâm điểm của buổi tĩnh tâm giảng phòng
cho anh chị em sinh viên Công Giáo.
“Xét mình, Xưng tội và Phút hồi tâm” chính
là trọng tâm của “Sự Sám Hối” và luôn được coi là thông điệp quan trọng trong
Mùa Vọng. Thật vậy, ngay từ Mùa Vọng thứ nhất, nếu được phép gọi như thế, của
hơn hai ngàn năm xa trước đó, “Sự Sám Hối” cũng đã được ông Gioan xếp vào thông
điệp “tối khẩn” để đón nhận ờ cứu độ.
Ông Gioan là ai? Thưa, theo lời Kinh Thánh
chép lại, ông là người sứ giả được Thiên Chúa sai đến, và đã được ngôn sứ Isaia
mô tả rất sát với thực tế sứ vụ của ông ta, rằng: “Có tiếng người hô trong
hoang địa: Hãy dọn sẵn đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi” (Mt
3, 3).
**
Lược qua đôi nét về tiểu sử của ông Gioan
chúng ta thấy, ông là con của ông Dacaria, một vị tư tế thuộc nhóm Avigia, và bà
Elisabeth cũng thuộc dòng tộc tư tế Aharon. Dưới sự quan phòng của Thiên Chúa,
mặc dù mẹ của ông “tuy là người hiếm hoi… và đã cao niên”, nhưng Thiên Chúa đã
nhận lời cầu xin của cha ông là Dacaria, đã cho ông ra đời một cách đặc biệt.
Đặc biệt hơn, sau khi sinh được tám ngày,
lúc ông Gioan chịu phép cắt bì và đặt tên, thì Dacaria, cha của ông, được tràn
đầy Thánh Thần và nói: “Hài nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng
Tối Cao, con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người” (Lc 1,76).
Và quả thật, sau những ngày sống ẩn dật, với
trang phục “mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da”, ăn uống bằng “châu chấu
và mật ong rừng” không khác gì các ngôn sứ xưa kia, “ông Gioan Tẩy Giả đến rao
giảng trong hoang địa miền Giuđê…” với lời rao giảng rằng: “Anh em hãy sám hối,
vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 3, 1-2)
Không kêu gọi “Sám Hối” xuông, ông Gioan
khuyến cáo người sám hối phải cụ thể hóa bằng hành động, như cây phải “sinh hoa
quả”. Vâng, ông Gioan coi đó như là dấu hiệu “để chứng tỏ lòng sám hối”. Nếu
không sám hối, ông đưa ra lời tuyên bố quyết liệt rằng, “Cái rìu đã đặt sát gốc
cây: bất cứ cây nào không sinh quả tốt, đều bị chặt đi và quăng vào lửa” (x.Mt
3, 8-10)
Sự xuất hiện của ông, với những lời rao
giảng như thế, tưởng chừng làm chói tai gai mắt cử tọa, nhưng không, nó lại thu
hút được nhiều đám đông dân chúng. Sử liệu đã ghi chép lại rằng: “người ta từ
Giêrusalem và khắp miền Giuđê, cùng khắp vùng ven sông Giođan kéo đến với ông.
Họ thú tội và ông làm phép rửa cho họ trong sông Giođan”.
Là thế, nhưng ông Gioan không vì thế mà lợi
dụng lòng ngưỡng mộ của dân chúng, ông cũng không để bất cứ ai hiểu lầm về vai
trò của ông, vai trò “ngôn sứ của Đấng Tối Cao”.
Hôm đó, sau những lời cáo trách đối với
những người thuộc phái Pharisêu và phái Sađốc, là những kẻ giả hình, ông Gioan
tuyên bố: “Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục lòng các anh
sám hối”. (x.Mt 3, 11)
Có thể kết luận rằng, nhắc tới Gioan Tẩy Giả,
chính là để giới thiệu với mỗi người Kitô hữu chúng ta một tấm gương mẫu mực về
một con người, không phải là qua cách ăn mặc của ông, mà là để học theo cách
sống của ông, để sao cho bản-thân-mình cũng chính là tiếng-nói-nối-tiếp-của-Gioan,
nói với mọi người rằng “Anh em hãy tỏ lòng sám hối, vì Nước Chúa đã đến gần”.
***
Mỗi khi nhắc lại ông Gioan Tiền Hô, cách sống của ông và những gì
ông đã “hô” trong hoang địa năm xưa, đừng bao giờ xem, đây là “chuyện xưa tích
cũ” mà hãy nghĩ rằng, câu chuyện này rất mới, luôn mới và rất cần thiết, không
chỉ cho đời sống của chúng ta hôm nay, mà còn rất hữu ích trong suốt cuộc đời
Kitô hữu của chúng ta.
Thật vậy, đến với Mùa Vọng, nói cách khác, nếu chúng ta nhìn Mùa
Vọng không theo nhãn giới là mùa “mua sắm, ăn uống, tiệc tùng, chưng diện, khoe
khoang, chơi nổi v.v…” như thói đời… mà là mùa để trông mong và hy vọng về ngày
Đức Giêsu sẽ đến thế gian lần thứ hai, thì, cách sống giản dị của ông cũng như
những lời mà ông đã khuyến cáo, đúng là “một trường học sống động, nơi mà
chúng ta có thể học bí quyết của niềm vui đích thực”.
Câu nói trên chính là sứ điệp của nhà thần học Joseph Ratzinger
được gửi đến hàng ngàn người hành hương tại quảng trường Thánh Phêrô nhân buổi
đọc Kinh Truyền Tin trong một Mùa Vọng
vào những năm ngài đang thực thi chức vụ nối tiếp thánh Phêrô cai quản Hội
Thánh.
Chính vì thế, đến với Mùa Vọng, không gì
tốt hơn là hãy ghi khắc những lời khuyến cáo của ông Gioan Tiền Hô, và coi đó
như kim chỉ nam cho cuộc đời của mình, cuộc đời của một Kitô hữu. Bởi, những lời
khuyến cáo đó như một tiếng chuông cảnh báo để chúng ta “xem lại” cuộc đời mình,
xem lại đâu là “niềm vui đích thực” của chúng ta hôm nay.
Tại sao phải xem lại cuộc đời của chúng ta?
Tại sao phải xem lại đâu là niềm-vui-đích-thực của chúng ta? Thưa, là bởi,
chính nhờ đó mà chúng ta có thể thẩm định được “cây đức tin” của chúng ta có
khả năng nảy sinh “quả tốt” hay “trái đắng”!.
Thật vậy, nếu “niềm vui đích thực” của
chúng ta chỉ là những ham muốn về tiền bạc, về danh vọng, về quyền lực, về nhục
dục v.v… có phần chằc, cây-đức-tin của chúng ta sẽ chỉ nảy sinh những trái đắng,
như “trái dâm bôn, trái phóng đãng, trái tranh chấp, trái hận thù, trái chia
rẽ, trái bè phái, trái ganh tị, trái say sưa chè chén”.
Hãy nghe Cohelet nói: “Tôi có cả một đàn
súc vật… nhiều hơn hết mọi người. Tôi cũng đã tích trữ bạc, vàng và vật quý… Tôi
đem đào kép về ca hát, mời mỹ nữ cung phi đến, hưởng mọi thú vui của con cái
loài người. Tôi đã trội vượt và giàu có hơn hết mọi người đã sống trước tôi ở
Giêrusalem… Bấy giờ nhìn vào hết mọi việc do chính tôi làm, và bao gian lao vất
vả tôi phải chịu, tôi nhận thấy: tất cả chỉ là phù vân, chỉ là công dã tràng xe
cát” (x.Gv 2, 6-11)
Hãy nhớ, tất cả chỉ là phù vân, trừ “Nước
Trời”.
****
Có một điều chúng ta hay lầm lẫn, đó là,
nhiều khi chúng ta nghĩ rằng, mình sống ăn-ngay-ở-lành không làm gì nên tội, không
trộm cắp, không bất công với ai, thì có
gì phải “sám hối”.
Vâng, theo tiêu chuẩn con người, chúng ta
có thể là người vô tội. Nhưng trước mặt Thiên Chúa thánh khiết, mọi
người đều là tội nhân. Thánh Thần Chúa qua miệng lưỡi tông đồ Phao lô, đã
nói rằng: “Vì mọi người đều đã phạm tội, mất hết sự vinh hiển của Thiên Chúa”
(Rm 3, 23).
Vua David đã nhận rõ điều này nên đã cất tiếng thở than: “Lúc
chào đời con đã vương lầm lỗi. Đã mang tội khi mẹ mới hoài thai”
(Tv 51, 7).
Vì thế, hãy để một vài giây phút hồi tâm và hãy tự hỏi lòng mình
rằng: “Đã có bao nhiêu Mùa Vọng đi qua đời ta!? Đã bao nhiêu lần chúng ta thực
thi lời kêu gọi của ông Gioan tiền hô “Anh em hãy sám hối”? Đã có bao nhiêu lần
Mùa Vọng đi qua đời ta? Đã bao nhiêu lần chúng ta “thú nhận cùng Thiên Chúa là
Cha toàn năng, cùng tất cả anh chị em” rằng “tôi đã phạm tội nhiều trong tư
tưởng lời nói và việc làm và những điều thiếu xót”?
Chúng ta cùng trở lại sông Giodan và cùng
nghe lại lời ông Gioan Tiền Hô nói: “Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi,
tôi không đáng xách dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho các anh trong
Thánh Thần và lửa. Tay Người cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy
thì thu vào kho lẩm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi”. (x.Mt
3, 11-12)
Nhắc lại lời tuyên bố này để làm gì? Thưa,
trước là để chúng ta đừng bị ru ngủ, đừng bị lừa bịp bởi những chủ thuyết vô
thần duy vật, rêu rao lếu láo, rằng thì-là-mà “Thiên Chúa đã chết” còn đâu
“Đấng đến sau tôi…” có đâu “ Người sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần
và lửa”… và sau là để đặt một câu hỏi cho mỗi chúng ta.
Câu hỏi rằng: khi Đức Giêsu trở lại lần thứ
hai làm công việc “rê sạch lúa”, bao nhiêu phần trăm tôi là “thóc mẩy”, bao
nhiêu phần trăm tôi là “thóc lép”?!
Vâng, một câu hỏi không quá khó để có câu
trả lời. 100% tôi sẽ là “thóc mẩy” nếu tôi luôn sống trong tình trạng “tỉnh
thức sẵn sàng” với một tâm hồn biết hồi tâm, “giục lòng sám hối” mỗi khi lỡ
lầm.
Petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét