Thánh Thể: Thần Lương Nhiệm Mầu
Đối
với con người, khi đến với tình yêu, trước tiên, người ta thường chú
trọng đến việc ai sẽ là người-mình-yêu-nhất. Chưa hết, người ta còn
tính toán, ai sẽ là người-yêu-mình-nhất. Và cuối cùng, người ta ước mong
rằng, giữa người-mình-yêu-nhất và người-yêu-mình-nhất sẽ là cặp đôi
hoàn hảo cùng đồng hành với nhau trong suốt cuộc đời mình.
Thế
nhưng, thực tế trong cuộc sống, để gặp được mối tình như thế, đó là
điều không đơn giản. Không đơn giản, bởi, có không ít trường hợp,
người-bạn-yêu-nhất không thích bạn. Không đơn giản còn bởi, cũng có
trường hợp, người-yêu-bạn-nhất lại không phải là người-bạn-yêu-nhất, để
rồi, người-bạn-đời của ta đôi khi chỉ là
người-xuất-hiện-vào-lúc-thích-hợp-nhất-trong-đời-ta.
Tình
yêu của Thiên Chúa đối với nhân loại, dĩ nhiên, không theo cung cách
như con người. Đối với Thiên Chúa, tình yêu của Người, như lời tông đồ
Gioan nói, “… cốt ở điều này: không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa,
nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta, và sai Con của Người đến làm
của lễ đền tội cho chúng ta” (1Ga 4, 10). Tiếp lời thánh Gioan, tông đồ
Phao-lô nói: “Bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta, đó là, Đức
Ki-tô đã chết vì chúng ta ngay khi chúng ta còn là những tội nhân” (Rm
5, 8).
Với
Đức Giê-su, khi nói về tình yêu của Thiên Chúa, Ngài không chỉ thể hiện
qua việc làm phép lạ chữa lành bệnh tật, cho kẻ chết sống lại, mà còn
truyền đạt bằng ngôn từ cho mọi người biết, rằng “Thiên Chúa yêu thế
gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải
chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3, 16).
Để
được sống muôn đời, ngoài việc tin vào “Con của Người”, con người còn
phải tiếp nhận một thứ “thần lương”, một thứ thần lương nhiệm mầu, để
“ai ăn sẽ được sống muôn đời”.
Tại
Caphanaum, “thần lương nhiệm mầu” đó đã được Đức Giê-su hé mở khi Ngài
lớn tiếng công bố, rằng: “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn
bánh này sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi ban tặng, chính là thịt tôi
đây, để cho thế gian được sống” (Ga 6, 51).
Vâng,
hơn hai ngàn năm xưa, Caphanaum trong một ngày không êm ả, từng đoàn
người bên kia Biển Hồ tràn qua hội tụ nơi đây, khi họ biết rằng, có sự
hiện diện của Đức Giêsu.
Nguyên
nhân sâu xa của cuộc hội tụ này, là do trước kia, vào những ngày đầu
Đức Giêsu thực thi sứ vụ loan báo Tin Mừng, họ đã chứng kiến quyền năng
của Ngài qua việc chữa lành “mọi kẻ ốm đau, mắc đủ thứ bệnh hoạn tật
nguyền” (Mt 4,24).
Nguyên
nhân gần, đó là, do vài hôm trước, vào một buổi chiều tà, Đức Giêsu đã
làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để cứu đói họ. Vì thế, hôm nay, họ lại “đi
Caphanaum tìm Người”. Họ đi tìm Đức Giê-su với ước muốn rằng, biết đâu,
một lần nữa, Ngài lại dùng quyền năng để làm một việc gì đó cứu đói họ
chăng?
Thế
nhưng, thật đáng tiếc, ước muốn đó đã không thành sự thật. Đối với họ,
chuyện sống còn “dưới đất” là điều thật khẩn thiết. Nhưng, với Đức
Giêsu, Ngài lại muốn họ nhận ra rằng, còn có sự sống “trên trời”. Sự
sống đó không thể được nuôi dưỡng bởi những thứ “lương thực mau hư nát”
nhưng phải được nuôi bởi thứ “lương thực thường tồn đem lại hạnh phúc
trường sinh” (Ga 6, 27).
“Lương
thực thường tồn đem lại hạnh phúc trường sinh” không là điều bí ẩn, nó
đã được Đức Giê-su công bố trước bàn dân thiên hạ, rằng: “Tôi là bánh
trường sinh…. Bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết”.
Lời
công bố đó như một quả bom tấn, nó đã làm nổ tung những thành kiến về
Đức Giê-su, vốn đang tiềm ẩn nơi người Do Thái. Chuyện kể rằng: “Họ liền
tranh luận với nhau. Họ nói: làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn
thịt ông ta được?”
Bất
chấp những lời xầm xì phản đối của họ. Bất chấp những lời tranh luận
giữa họ với nhau. Bất chấp họ nghi ngờ về việc “(Ngài) có thể cho (mọi
người) ăn thịt của (Ngài)”. Đức Giêsu vẫn xác quyết rằng: Ai ăn thịt và
uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại
vào ngày sau hết.”
Có
lẽ, nhóm người Do Thái quên mất vai trò và sứ vụ của Đức Giêsu. Ngài
đến thế gian không để trở thành nhà ảo thuật, biến “đá thành bánh”. Bởi
nếu có làm như thế thì tấm bánh đó cũng chẳng khác nào “manna xưa, tổ
tiên họ đã ăn và đã chết” .
Vai
trò và sứ vụ của Đức Giêsu đến thế gian, là “để cho thế gian được
sống”. Được-sống-muôn-đời bằng một thứ manna mới. Manna mới đó chính là
Mình-và Máu của Ngài, như lời Ngài đã nói “thịt tôi thật là của ăn và
máu tôi thật là của uống”(Ga 6,55).
Hôm
đó, khép lại cuộc tranh luận, Đức Giê-su lớn tiếng tuyên bố, rằng: “Đây
là bánh từ trời xuống… Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời”. (Ga 6,
58).
***
Với tất cả những gì Đức Giê-su đã công bố, có thể nói rằng, quả thật, Ngài đã ban cho con người một thứ “thần lương nhiệm mầu”. Sự nhiệm mầu không chỉ ở chỗ “Ai ăn… sẽ được sự sống muôn đời” mà còn, như lời tông đồ Phao-lô đã nói với những người tín hữu tại Cô-rin-tô, rằng: “Khi ta cùng bẻ Bánh Thánh đó chẳng phải là dự phần vào Thân Thể Người sao?”.
Với tất cả những gì Đức Giê-su đã công bố, có thể nói rằng, quả thật, Ngài đã ban cho con người một thứ “thần lương nhiệm mầu”. Sự nhiệm mầu không chỉ ở chỗ “Ai ăn… sẽ được sự sống muôn đời” mà còn, như lời tông đồ Phao-lô đã nói với những người tín hữu tại Cô-rin-tô, rằng: “Khi ta cùng bẻ Bánh Thánh đó chẳng phải là dự phần vào Thân Thể Người sao?”.
Sau đó, thánh nhân nói tiếp rằng: “Bởi vì chỉ có một tấm Bánh, và tất cả
chúng ta chia sẻ cùng một tấm Bánh ấy, nên tuy nhiều người, chúng ta
cũng chỉ là một thân thể” (1Cor 10, 16-17).
Nói
cách khác “Thần Lương nhiệm mầu” mà hôm nay, Giáo Hội gọi là “Bí Tích
Thánh Thể” chính là chất xúc tác, tạo “sự kết hiệp – sự hiệp nhất” hồng
phúc với nhau trong Đức Ki-tô.
Chính
vì thế, hãy tự hỏi lòng mình, rằng: hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi
năm hay nhiều hơn thế nữa, mỗi khi lãnh nhận Thần Lương, chúng ta thật
sự “kết hiệp- hiệp nhất” hồng phúc với nhau trong Đức Ki-tô?
Nếu
chưa, hãy tự hỏi, điều gì khiến cho ta chưa kết hợp, chưa hiệp nhất!?
Có phải vì ta đón nhận Thần Lương như một thói quen, như một cái “mốt”
để chứng tỏ đẳng cấp đạo đức của ta?
Về
điều này, thánh Phao-lô cảnh cáo; “Ai nấy phải tự xét mình, rồi hãy ăn
Bánh và uống Chén này. Thật vậy, ai ăn và uống mà không phân biệt được
Thân Thể Chúa, là ăn và uống án phạt mình” (1Cor 11, 28-29).
Chúng
ta đừng quên, trước giờ chịu nạn, Đức Giê-su đã cầu nguyện rằng: “Con
không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời
họ mà tin mà tin vào con, để tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con
ở trong Cha để họ cũng ở trong chúng ta” (Ga 17, 20-21).
“Để
tất cả nên một”. Vâng, năm nay, như chúng ta đã biết, là năm “Tân Phúc
Âm hóa” gia đình. Có cách nào Tân Phúc Âm hóa gia đình tốt hơn cách hãy
tạo một gia đình “nên một” trong Chúa, mọi lúc mọi nơi? Làm thế nào để
có một gia đình nên một trong Chúa?
Vâng,
xin mượn ý tưởng của một blogger ẩn danh thay cho câu trả lời. Ý tưởng
rằng: “Muốn liên kết, chúng con phải cắt bỏ những chứng tật cố hữu, phải
hy sinh trong mọi lúc. Thế nhưng, nhờ những hy sinh này, chúng con sẽ
nên một trong Chúa và sẽ được chiêm ngắm quyền năng vinh quang Chúa hành
động”.
Một
gia đình nên một trong Chúa, được chiêm ngắm quyền năng vinh quang Chúa
hành động, có phần chắc, gia đình đó, anh em hòa thuận. Một gia đình
nên một trong Chúa, được chiêm ngắm quyền năng vinh quang Chúa hành
động, có phần chắc, gia đình đó, vợ chồng ý hợp tâm đầu.
Một
gia đình nên một trong Chúa, được chiêm ngắm quyền năng vinh quang Chúa
hành động, có phần chắc, gia đình đó được kết hợp bằng
Mình-và-máu-Chúa; một thứ “Thần Lương Nhiệm Mầu”.
petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét