Chúa
Nhật XII – TN – B
Đức
Giê-su - Ngài có “đang ở sẵn trong thuyền”?
Sợ hãi là gì? Thưa, “Sợ
hay sợ hãi là cảm xúc tiêu cực xuất hiện từ việc nhận thức các mối đe dọa. Đây
là một cơ chế tồn tại căn bản xảy ra trong phản ứng với một kích thích cụ thể,
ví dụ như: đau, hoặc bị đe dọa, hoặc nguy hiểm đe dọa. Nói ngắn gọn, sợ là khả
năng nhận ra nguy hiểm và chạy trốn khỏi nó hoặc chiến đấu chống lại nó” (nguồn:Wikipedia)
Nói tới sợ hãi ư! Vâng, có trăm ngàn thứ sợ. Có người sợ bóng
tối, có người sợ ma, có người sợ cô đơn, có người, rất giản dị, họ sợ chuột hay
con gián v.v… Ngoài những nỗi sợ tự nhiên đó, còn những nỗi sợ phát xuất từ
thiên nhiên như: lụt lội, giông tố, và những nỗi sợ do con người gây ra như chiến
tranh chẳng hạn. Nói tắt một lời, trong cuộc sống, từ khi sinh ra cho tới lúc
chết đi, không ai mà không có một nỗi sợ riêng tư nào đó.
Dale Carnegie, là một nhà văn và cũng là một diễn giả,
khi nói tới sự sợ hãi, qua cuốn “lời hay ý đẹp”, ông đã cho nhiều lời khuyên
giúp vượt qua nỗi sợ hãi. Chẳng hạn như: "Bạn có thể chế ngự được
bất kỳ nỗi sợ hãi nào nếu bạn quyết chí làm như vây. Hãy nhớ rằng, nỗi sợ không
tồn tại ở đâu cả ngoại trừ trong tâm trí bạn." Hoặc như câu: "Sợ hãi là một kẻ bốc
phét và hèn nhát; để chế ngự nỗi sợ hãi, ta chỉ cần quên đi sự có mặt của nó. Bạn
có thể làm được việc đó" (Carnegie 27)
Vâng, quả là ý đẹp
lời hay. Thế nhưng, trong thực tế, có mấy ai đã vượt qua nỗi sợ hãi khi áp dụng
lời khuyên này cho trường hợp của mình!
Với Phật giáo, để giúp cho con người chiến thắng nỗi sợ hãi,
đạo Phật đã dùng giáo lý “Vô úy thí” như là một phương pháp để vượt qua. Theo lời
giải thích của một người trong “tổ tư vấn”, thì, “Vô úy là không sợ hãi, cũng còn gọi là Vô sở úy,
Vô bố úy. Bố thí vô úy tức là trang bị cho mọi người, cho chúng sanh năng lực
không còn sợ hãi. Muốn thực hiện pháp thí này, yêu cầu trước hết là hành giả phải
tự trang bị cho mình khả năng thắng vượt tất cả những nỗi sợ hãi. Muốn thoát khỏi
lo sợ, điều đầu tiên là phải biết nguyên nhân, nguồn gốc các nỗi sợ và can đảm
đối diện với chúng” (nguồn: internet). Vâng, “hành giả phải tự trang bị cho
mình khả năng thắng vượt tất cả những nỗi sợ hãi” quả là một yêu cầu khó thực
thi.
Với người vô thần thì sao? I don’t know. Tôi không biết, có lẽ đối với họ,
trên thế gian này chẳng có gì làm cho họ sợ hãi!!!
Còn Ki-tô giáo thì sao? Thưa, không gì tốt hơn là đặt niềm
tin phó thác vào quyền năng của Thiên Chúa. Thật vậy, Lời Chúa được ghi lại
trong sách Thánh Vịnh cho biết, rằng: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa. Tin tưởng
vào Người, Người sẽ ra tay”(x.Tv 37, 5). Và, qua môi miệng ngôn sứ Isaia, Thiên
Chúa cũng đã phán: “Đừng sợ… Ngươi có băng qua nước, Ta sẽ ở cùng ngươi, ngươi
có vượt qua sông, cũng không bị nước cuốn… Vì chính Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa
ngươi thờ” (Is 43, 2-3)
Đặt niềm tin phó thác vào quyền năng của Thiên Chúa ư! Thưa,
đúng vậy, chính Đức Giê-su, trong những ngày còn tại thế, Ngài đã dạy cho các
môn đệ bài học này trong một lần Thầy và trò cùng nhau thực hiện một chuyến hải
hành vượt qua Biển Hồ Ga-li-lê.
Câu chuyện đã được kể lại rằng: Hôm ấy, khi chiều xuống, Đức
Giê-su nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi”. Vâng, đây là một cuộc
hành trình như bao cuộc hành trình khác của Đức Giê-su và các môn đệ.
“Sang bờ bên kia” ư! Có lẽ… vâng, có lẽ các môn đệ đã
coi cuộc hải hành này như một cuộc “dạo
mát trên Biển Hồ”, một cuộc đi mà các ông vẫn thường đi mỗi ngày. Thì đây, với cái biển dài non hai mươi cây số,
rộng khoảng mười một cây số thì có gì trở ngại với những ngư phủ dày dạn kinh
nghiệm như các ông!
Thế nên, rất tự tin, tuân theo lệnh truyền của Thầy mình, các
môn đệ lên thuyền “chở Người đi”. Thế nhưng, như người Việt Nam chúng ta thường
nói: “Người tính không bằng trời tính”.
Và quả thật, chuyến hải trình của các ông hôm đó không suôn sẻ chút nào.
Hôm đó, khi chiếc thuyền của các ông còn đang lướt sóng giữa Biển Hồ, chuyện chép lại rằng: “Một trận
cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước”.
Dù là những chàng “kình ngư” lão luyện, nhưng Phê-rô, An-rê,
Gioan, Gia-cô-bê và những đồng môn khác đều hoảng sợ. Các ông chạy đến “đánh thức
Người dậy và nói: Thầy ơi! Chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?”.
Vâng, lúc đó, Đức Giê-su “đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ”(x.Mc
4, 38)
Khi câu chuyện được kể
tới đây, có lẽ chúng ta sẽ thắc mắc, tại sao các môn đệ, là những người
kinh nghiệm về biển, lẽ ra họ phải biết cách để lèo lái con thuyền vào bờ an
toàn, chứ sao lại phải kêu cầu đến Đức Giê-su, Ngài chỉ là một người “thợ mộc”?
Vâng, Đức Giê-su đã cho ta câu trả lời thỏa đáng khi Ngài nói
với họ rằng: “Sao nhát thế? Làm sao mà anh
em vẫn chưa có lòng tin?”. Hôm đó,
bằng quyền năng của Con Một Thiên
Chúa, Đức Giê-su thức dậy, ngăm đe gió,
và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi!”. Thật nhiệm mầu, “Gió liền tắt, và biển lặng
như tờ” (x.Mc 4, 39)
Sự nhiệm mầu đó đã khiến các ông hoảng sợ và thốt lên “Vậy
người này là ai, mà cả đến gió và biển
cũng tuân lệnh”.
“Người này là ai?” Vâng, có phần chắc, sau này, các môn đệ cảm
nghiệm được rằng, với quyền năng trên thiên nhiên, Ngài phải là Thiên Chúa của
vũ trụ này, và hơn thế nữa, Ngài chính là người để các ông “tin tưởng ký thác
đường đời” mình.
**
Thưa Bạn, như người ta thường nói, cuộc đời ta là một con
thuyền - “con thuyền cuộc đời”. Quả đúng là vậy. Và có con thuyền cuộc đời của
ai mà không hơn một lần gặp phong bao bão táp.
Có những lúc, con thuyền cuộc đời của ta
phải đương đầu với bão táp của sự suy thoái kinh tế, dẫn đến thất nghiệp để rồi
ta chán nản. Có những lúc, con thuyền cuộc đời của ta phải đối diện với những
cơn sóng thần bệnh tật, để rồi dẫn ta đến sự tuyệt vọng.
Có những lúc, con thuyền cuộc đời
của ta phải chống chỏi những trận cuồng
phong của mất mát, chia ly, của tử biệt v.v.. để rồi ta cứ phải “nhớ nhớ buồn buồn với chán chường”.
Có những lúc, con thuyền cuộc đời của ta
phải đương đầu với những cơn bão táp của sự trống vắng, của sự cô đơn, để rồi
ta phải tự hỏi: Tại sao tôi không có sự bình an! Tại sao tôi luôn phải bất an?
Đừng quên, khi còn tại thế, Đức Giê-su
không hứa cuộc đời của những ai theo Ngài sẽ phẳng lặng. Trái lại, Ngài còn
cảnh báo rằng, “các con sẽ phải đau khổ, nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng
thế gian”.
Tuy nhiên, Chúa không bỏ mặc chúng ta.
Thật vậy, tác giả sách Thánh Vịnh, với kinh nghiệm của mình, đã nói: “Giữa cảnh gian truân, tôi đã kêu cầu Chúa. Chúa
đáp lời và giải thoát tôi. Có Chúa ở cùng tôi, tôi chẳng sợ gì”.
Thế nên, đừng ngần ngại mà
không “kêu cầu Chúa”. Có một câu
nói rằng “No Jesus… No life - Không Chúa Giêsu… Không có cuộc sống”.
Nói
cách khác, tin Chúa, cuộc sống của ta dù có gặp gian truân, Chúa cũng sẽ gửi
đến ta những “tín hiệu” để ta biết làm thế nào để vượt qua được những gian
truân đó.
Câu
chuyện tông đồ Phê-rô “đi trên mặt nước” như là minh chứng điển hình. Chưa thật
sự tin vào quyền năng của Chúa, Phêrô “bắt đầu chìm”. Nhưng khi Phêrô đã tin Chúa với lời cầu khẩn “xin
cứu con”. Vâng, lúc đó ông mới có thể cùng Thầy Giêsu bước “lên thuyền”.
Thưa
Bạn, Bạn đã làm gì trong những “cơn bão tố” của cuộc đời mình? Nên chăng, chúng
ta hãy làm như những môn đệ xưa đã làm là “đánh thức Chúa” với lời khẩn nguyện:
“Thầy ơi! - Chúa Ơi”?
***
Trên đây, chúng ta đã nói tới những cơn
bão ảnh hưởng đến “thể xác”, thế còn những cơn bão ảnh hưởng đến “tâm hồn”, hay
nói rõ hơn, ảnh hưởng trực tiếp đến đức tin của chúng ta, thì sao? Vâng, đó là những cơn “bão lòng”
xuất phát từ trong tâm lòng chúng ta. Và
đó chính là những cơn bão đáng sợ nhất.
Thế nên, hãy tự hỏi, tôi có để cho những
cơn bão “Cơn-bão-dâm-dục…
Cơn-bão-hận-thù… Cơn-bão-ích-kỷ… Cơn-bão-phóng-đáng… Cơn-bão-bè-phái…
Cơn-bão-ganh-tị… Cơn-bão-say-sưa… Cơn-bão-thờ-quấy v.v.. xâm nhập và quậy nát
tâm hồn tôi không?
Chính những cơn bão này nó làm cho lý trí ta bị lu mờ,
làm cho nhận thức của ta méo mó, để rồi, ta mất phương hướng không còn biết đâu
là đường dẫn ta đến chỗ Đức Giê-su, nơi ta có thể nhận được tấm phao cứu sinh,
cứu ta, trước là có được một cuộc sống bình an ở đời này, sau là, một cuộc sống
đời đời mai sau.
****
Vâng, chia sẻ về câu chuyện “Đức Giê-su
dẹp sóng gió”, Lm.Charles E Miller có nói về chuyện chiếc tàu Titanic, rằng:
“Chiếc Titanic được gán cho là chiếc tàu “không thể đắm”. Vậy mà, sau khi va
chạm với một tảng băng trôi trong chuyến hải hành đầu tiên, nó đã chìm nghỉm
xuống đáy Đại Tây Dương chỉ trong vài phút, theo nhận xét của một vài hành
khách còn sống xót. Đại dương hùng vĩ hơn bất cứ con tàu nào, đã nuốt trửng
chiếc Titanic như thể nuốt một hộp cá mòi”.
Nói đến câu chuyện chiếc tàu Titanic để
làm gì? Thưa, là để nói tới con thuyền cuộc đời của ta. Ai… ai dám khẳng định
là nó sẽ không bao giờ va chạm một tảng băng nào đó, đại loại như tảng-băng-tiền-bạc,
tảng-băng-quyền-lợi, tảng-băng-lừa-lọc, tảng-băng-dối-trá, giữa “biển đời” hôm
nay!
Làm sao để con thuyền cuộc đời của ta,
không bao giờ va chạm vào những tảng băng đó? Thưa, một cách tốt nhất, hãy
thiết kế con thuyền cuộc đời của ta bằng một chất liệu “2 in 1”, đó là chất
liệu “Thánh Kinh và Thánh Thể”.
“Thánh Kinh” chính là “ngọn đèn” soi con
thuyền cuộc đời của ta đi. Còn Thánh Thể ư! Vâng, đó chính là lương thực cho
cuộc hải hành, một cuộc hải hành về Thiên Quốc, và hơn thế nữa, nó bảo đảm con thuyền
cuộc đời của ta luôn luôn có Đức Giê-su “đang ở sẵn trong thuyền”.
Thưa Bạn, bất luận bạn và tôi là ai,
chúng ta cũng đang là những người lèo lái con thuyền cuộc đời của mình. Và điều
khôn ngoan hơn hết, đó là xem lại con thuyền cuộc đời của ta, có “ngọn đèn
Thánh Kinh” và nhất là có Giê-su, Ngài có
“đang ở sẵn trong thuyền”, hay chưa?
Petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét