Phút Linh Thiêng.
Steve
Jobs có nói: “You can’t connect the dots looking forward; you can only
connect them looking backwards. Bạn không thể kết nối các điểm trong đời
bạn khi nhìn về phía trước; bạn chỉ có thể kết nối chúng khi nhìn lại
phía sau”.
Đúng
vậy, “nhìn lại phía sau” hay nói một cách văn chương hơn, là “hồi tưởng
hoặc tưởng nhớ”, nó chính là chất xúc tác “kết nối” quá khứ và hiện
tại, không chỉ đời ta mà còn là đời anh chị em ta, là những người đang
sống. Hơn thế nữa, việc tưởng nhớ còn “làm sống lại” những người đã
khuất, để kết nối với những người còn đang sống.
Thật
vậy, cứ nhìn vào những lễ giỗ tưởng nhớ ông bà cha mẹ, hay những buổi
lễ tưởng nhớ chiến sĩ trận vong, v.v... Vâng, chính những buổi lễ tưởng
nhớ đó; ở cấp độ gia đình, nó đã kết nối mọi người, nó làm sống lại quá
khứ của một dòng tộc. Còn ở cập độ quốc gia ư! Vâng, nó làm sống lại quá
khứ hào hùng của một dân tộc. Nói tắt một lời, đó là một sự “kết nối”
hoàn hảo.
Nói
tới tưởng nhớ, là một Ki-tô hữu, chúng ta có rất nhiều ngày để “tưởng
nhớ”. Tưởng nhớ ngày “Chúa sinh ra - Chúa chết đi và Chúa sống lại”.
Chưa hết, còn một ngày rất đặc biệt, đó là ngày Đức Giê-su lập ra “Bí
Tích Thánh Thể”.
Chính
Đức Giê-su, không ngoài ai khác, Ngài đã lập ra và đã truyền dạy cho
các môn đệ rằng: “Anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy” (x.Lc
22, …19).
Vâng,
việc Đức Giê-su lập Bí Tích Thánh Thể và truyền dạy các môn đệ phải
“làm việc này mà tưởng nhớ” đã được kể lại rằng: Hồi ấy, nhân một dịp
Thầy và trò cùng mừng lễ Vượt Qua tại Giê-ru-sa-lem.
Đây
không phải là lần đầu tiên Đức Giê-su dự lễ Vượt Qua. Nhớ, có một lần
dự lễ Vượt Qua, Ngài đã phẫn nộ trước cảnh “bát nháo”, bát nháo vì người
ta đã biến Đền Thờ làm nơi buôn bán. Hôm đó, một nỗ lực làm sạch sẽ Đền
Thờ đã được Đức Giê-su thực hiện. Đó là, Đức Giê-su đã “lấy dây làm roi
mà xua đuổi tất cả”
Còn
hôm nay, âm thầm hơn. Sự âm thầm đó tràn ngập trong căn nhà Thầy và trò
cùng dự lễ Vượt Qua. Chuyện kể rằng: “Đang bữa ăn, Đức Giê-su cầm bánh,
dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho các ông và nói: ‘anh em hãy cầm
lấy, đây là mình Thầy’. Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi
trao cho các ông, và tất cả đều uống chén này. Người bảo các ông: ‘Đây
là máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người’… Sau đó, hát Thánh Vịnh
xong, Đức Giê-su và các môn đệ ra núi Oliu” (x.Mc 14,22- 26).
**
“Đây là mình Thầy”… cái gì là “mình” Thầy? Thưa, bánh. “Đây là máu Thầy”… cái gì là “máu” Thầy? Thưa, rượu.
“Đây là mình Thầy”… cái gì là “mình” Thầy? Thưa, bánh. “Đây là máu Thầy”… cái gì là “máu” Thầy? Thưa, rượu.
Mặc
dù chính Đức Giê-su tuyên bố như thế, thế nhưng, thật đáng tiếc khi còn
một số người, miệng xưng danh Ki-tô, nhưng lại chống lại Đức Giê-su
Ki-tô qua việc phủ nhận điều này. Họ cũng dẫn chứng Kinh Thánh nhưng lại
dẫn chứng nửa vời. Họ quên rằng, “nửa ổ bánh mì vẫn là bánh mì, nhưng
một nửa sự thật không còn là sự thật nữa”.
Tông
đồ Phao-lô, một nhà truyền giáo nổi danh thời đó, xác tín điều này khi
nói với cộng đoàn ở Cô-rin-tô rằng: “Điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa,
tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giê-su cầm lấy
bánh, dâng lời tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: ‘Đây là mình Thầy, hiến dâng vì
anh em, anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy’. Cũng thế, sau
bữa ăn, Người cầm lấy chén rượu và nói: ‘Chén này là Giao Ước Mới, lập
bằng Máu Thầy; mỗi khi uống, anh em hãy làm việc này mà tưởng nhớ đến
Thầy” (x.Cor 1, 23-25).
Cuối cùng, chúng ta đừng quên, “Đây là Mầu Nhiệm đức tin”.
***
Thưa Bạn, bạn có tin vào lời Đức Giê-su đã nói: “Đây là mình Thầy - Đây là máu Thầy”?
Thưa Bạn, bạn có tin vào lời Đức Giê-su đã nói: “Đây là mình Thầy - Đây là máu Thầy”?
Nếu có, hãy tự hỏi lòng mình, rằng, tôi có “Nào mau tới thờ lạy Chúa. Quỳ dâng lòng tôn kính Chúa trên cao”?.
Nếu
tin, hãy tự hỏi lòng mình, rằng; tôi có “Cảm mến ơn Chúa ban tràn lan
cho trần gian Mình Máu Thánh nên nguồn sống tuôn ngày đêm”??? (trích:
Phút Linh Thiêng – Lm Thành Tâm)
Nếu tin, hãy tự hỏi lòng mình, rằng, tôi có “làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy”?
Vâng,
hôm vừa qua, ngày 25/05/2015, toàn thể dân chúng Hoa Kỳ cử hành lễ
tưởng niệm những quân nhân đã hy sinh vì đất nước trong ngày lễ Chiến Sĩ
Trận Vong. Theo bản tin của đài VOA cho biết, rằng: “Trong khi nhiều
cộng đồng trên khắp nước tưởng niệm các tử sĩ với những cuộc diễn hành,
các buổi hoà nhạc nói lên tinh thần yêu nước, và các buổi lễ thì các
cộng đồng khác sẽ đánh dấu ngày này bằng những giây phút suy ngẫm trong
tĩnh lặng về những người đã ngã xuống trong khi đang phục vụ trong quân
đội”.
Nhắc
tới chuyện này để làm gì? Thưa, để tự hỏi ta rằng: khi “tưởng nhớ đến
Thầy”, tôi cũng có những “giây phút suy ngẫm trong tĩnh lặng” về những
gì Thầy đã làm trong bữa tiệc Vượt Qua năm xưa?
Nói
rõ hơn, tôi có sẵn sàng cầm lấy tiền bạc Chúa ban cho ta, “dâng lời
chúc tụng, rồi bẻ ra”, bẻ ra trao cho những người khốn khổ nghèo khó?
Tôi có sẵn sàng cầm lấy niềm vui Chúa ban cho ta, “dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra” bẻ ra đem đến cho những ai đang “u sầu”?
Còn…
còn rất nhiều cái chúng ta phải sẵn sàng cầm lên, như: sự nhẫn nhục, sự
từ tâm, sự trung tín, sự hiền hòa, sự tiết độ, để bẻ ra và đem đến cho
những ai đang phải sống chung với sự nghi nan, ngờ vực, thất vọng.
Là
một Ki-tô hữu, là một người môn đệ của Đức Giê-su, chúng ta không thể
từ chối, trốn tránh việc phải bị “bẻ ra”. Tại sao? Thưa, là bởi, chính
Đức Giê-su đã bị bẻ ra, bẻ ra bằng “cái chết của mình, mà chuộc tội lỗi
người ta đã phạm” (x.1Cor 9, 15).
Cuối
cùng, chính việc “bẻ ra và trao cho”… vâng, chính việc này đem lại cho
những giờ phút mà chúng ta “tưởng nhớ đến Thầy” trở thành những “Phút Linh
Thiêng”.
Petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét