Hãy yêu thương nhau!
Chúa Nhật VI – PS – B
Hãy yêu thương nhau!
Cách
nay khá lâu, trong chương trình “the voice of Holland”, có một thí sinh
tên là Charly Luske, khi anh ta vừa cất tiếng hát ca khúc “It’s a Man’s
Man’s Man’s World”, lập tức cả khán phòng bùng nổ bởi những tiếng vỗ
tay reo hò, có năm vị giám khảo, bất ngờ thay, cả năm vị cùng nhấn chiếc
nút để xoay cái ghế mình đang ngồi, từ vị trí “dấu mặt” với thí sinh,
thành diện đối diện với Charly Luske.
Vì
sao năm vị giám khảo lại cùng một lúc đồng thuận như thế? Vì sao khán
thính giả lại phấn khích với bản nhạc này? Phải chăng là vì chất giọng
anh ta? Phải chăng là bởi ý nghĩa của bài hát? Đúng vậy, chất giọng anh
ta rất tốt, nhưng phải nói thêm rằng, thành công của anh ta là do ý
nghĩa của bài hát.
Chúng
ta hãy nghe, thật ý nghĩa thay, khi bài hát có lời rằng “This is a
man’s world. This is a man’s world… But it wouldn’t nothing, nothing…
without a woman or a girl - Đây là thế giới của đàn ông; Đây là thế giới
của đàn ông. Nhưng nó sẽ chỉ là vô nghĩa. Vô nghĩa nếu thiếu đi người
phụ nữ”.
“Bạn
thấy đấy…” Charly Luske tiếp tục cất tiếng hát rằng “…Đàn ông tạo ra xe
hơi, để đưa ta đi qua những con đường dài. Đàn ông làm ra tàu hỏa để
vận chuyển đồ trọng tải lớn. Đàn ông tạo ra đèn điện, để thắp sáng mọi
bóng tối vây quanh ta. Đàn ông tạo ra tàu thủy, cũng như Noah tạo ra
rương (ark)… Đây là thế giới của đàn ông; Nhưng nó sẽ chỉ là vô nghĩa
nếu thiếu đi người phụ nữ. Cô ấy đâu có cần tới tôi. Tất cả chỉ là vô
nghĩa”. (lược dịch: nguồn internet)
Tất-cả-chỉ-là-vô-nghĩa,
chỉ với sáu chữ, nó gợi cho ta nhớ đến một lời ví von đã được chép
trong sách Huấn Ca, rằng: “Không có hàng rào, trang trại bị cướp phá,
vắng bóng đàn bà, đàn ông sẽ lang thang, rên rỉ” (Hc 36, 23).
Có
lẽ, không ai có thể phủ nhận, tác giả của bài hát nêu trên, qua tiếng
hát nỉ non của người ca sĩ, đã muốn ca ngợi về một thứ tình yêu – “tình
yêu đôi lứa”.
Tình
yêu đôi lứa ư? Vâng, đó là món quà tặng của Thượng Đế, Người đã ban
tặng cho con người, ngay từ tạo thiên lập địa. Sách Sáng thế ký đã thuật
lại rằng: “Đức Chúa là Thiên Chúa phán: Con người ở một mình thì không
tốt. Ta sẽ làm một trợ tá tương xứng với nó… Đức Chúa là Thiên Chúa cho
một giấc ngủ mê ập xuống trên con người. Rồi Chúa rút một cái xương sườn
của con người ra, và lắp thịt thế vào. Đức Chúa là Thiên Chúa lấy cái
xương sườn đã rút từ con người ra, làm thành một người đàn bà và dẫn đến
với con người” (Stk 2, 18…22).
Con
người có nhận không? Thưa có. Con người đón nhận trong tiếng reo hò
mừng vui: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi”.
Tình yêu đôi lứa, hay tình yêu giữa con người với con người được khởi
đầu như thế đấy. Nó đồng hành suốt chiều dài lịch sử con người. Nó đã
được mô tả “mãnh liệt như tử thần… đam mê dữ dội như âm phủ… nước lũ
không dập tắt nổi, sóng cồn chẳng tài nào vùi lấp” (Dc 8, 6-7).
Chỉ
tiếc rằng, tội lỗi mà con người vấp phạm đã làm cho tình yêu, với một
chút lãng mạn của “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy; Ngàn năm chưa dễ đã ai
quên”, nay bỗng chốc trở thành nỗi đau chất ngất, chất ngất bằng những
từ ngữ: tại-bị-bởi vì… bởi vì “người đàn bà Ngài cho ở với con”,
tại-bị-bởi-vì “Con rắn đã lừa dối con” v.v… Để rồi, hôm nay, vẫn biết
rằng, tình yêu là quà tặng của Thượng Đế, nhưng khi đối diện, con người
vẫn thở than, “đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn”…
Vâng,
làm sao không “vạn lần buồn” khi con người ngày nay, do ảnh hưởng bởi
những chủ thuyết lệch lạc: chủ thuyết vô thần, chủ thuyết hiện sinh, do
ảnh hưởng của những lối sống: lối sống thụ hưởng v.v… nên đã làm cho
“Tình Yêu - món quà tặng của Thiên Chúa” trở nên trần trụi, trơ trẽn như
một món hàng đổi chác. Tình yêu như thế… chết là cái chắc… vạn lần buồn
là điều không tránh khỏi…
**
Thiên Chúa là tình yêu. Tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu bền vững. Tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu với những đặc tính: đi bước trước, dâng hiến và trao ban. Và Đức Giê-su, Con Một Thiên Chúa, Ngài đã đến thế gian để gửi đến thế gian tình yêu đó.
Thiên Chúa là tình yêu. Tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu bền vững. Tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu với những đặc tính: đi bước trước, dâng hiến và trao ban. Và Đức Giê-su, Con Một Thiên Chúa, Ngài đã đến thế gian để gửi đến thế gian tình yêu đó.
Nếu
thế gian quan niệm, tình yêu thương được thể hiện qua việc “hòn bấc ném
đi, hòn chì ném lại”. Thì, với Đức Giê-su, tình yêu của Ngài, đó là thứ
tình yêu “nhưng không – vô hạn”.
Nếu
thế gian dạy rằng: “Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù” thì Đức Giêsu
đã lớn tiếng dạy rằng “Còn Thầy, Thầy bảo anh em, hãy yêu kẻ thù và cầu
nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5, 43-44).
Nếu
thế gian khuyên rằng “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân – Điều gì mình
không muốn thì đừng làm cho người khác”, thì Đức Giêsu đã khuyên rằng
“tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em
cũng hãy làm cho người ta” (Mt 7, 12).
Nếu
thế gian dạy rằng “mắt đền mắt, răng đền răng” thì Đức Giêsu khuyên
dạy: “còn Thầy, Thầy bảo anh em, đừng chống cự người ác, trái lại, nếu
bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa”.
Trong
đêm mừng lễ Vượt Qua, cũng là đêm Đức Giê-su sẽ thể hiện tình yêu nhưng
không và vô hạn của mình, qua cuộc tử nạn trên thập giá tại Golgotha,
Ngài đã đưa ra một giáo huấn mới về tình yêu, giáo huấn rằng: “Không có
tình yêu nào cao cả hơn tình yêu, người liều mạng sống vì người mình
yêu” (Ga 15, 13).
Vâng,
đúng là một thứ tình yêu mới và đã được Đức Giê-su gọi là “điều răn
mới”. Và, như một chiếc cầu ân sủng nối kết các môn đệ với tình yêu của
Thiên Chúa, Đức Giêsu đã phán: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy
cũng yêu mến anh em như vậy.” (Ga 15, 9).
Yêu
anh em như vậy là như thế nào? Thưa là, Đức Giê-su coi các môn đệ như
là: “Bạn hữu” của Ngài. Vâng, chính việc trở thành bạn hữu, chính việc
không gọi các môn đệ là tôi tớ, Đức Giê-su đã mở ra một cánh cửa cho
tình yêu thâm nhập vào từng con người, từng cá nhân, nói tắt một lời,
từng người môn đệ của Ngài.
Có
thể nói rằng, với những điều Đức Giê-su đã giảng dạy nơi công chúng
cũng như những gì Ngài đã truyền dạy cho các môn đệ trong chốn riêng tư,
nó chính là mẫu mực cho một tình yêu nhưng không, vô vị lợi, một tình
yêu hoàn hảo mà mỗi người môn đệ của Ngài phải thể hiện để “yêu thương
nhau”.
***
“Anh em hãy yêu thương nhau”. Vâng, đây là một lệnh truyền. Với lệnh truyền này, tông đồ Gioan, sau này, tiếp tục truyền dạy cho chúng ta, rằng: “Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa” (1Ga 4, 8).
“Anh em hãy yêu thương nhau”. Vâng, đây là một lệnh truyền. Với lệnh truyền này, tông đồ Gioan, sau này, tiếp tục truyền dạy cho chúng ta, rằng: “Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa” (1Ga 4, 8).
Có
thể nói ngược lại chăng! Không biết Thiên Chúa con người thiếu vắng
tình yêu thương! Đúng vậy. Hãy nhìn xem, xã hội chúng ta đang sống, một
xã hội cổ vũ cho chủ nghĩa vô thần, người ta hô hào “Thiên Chúa chỉ là
sản phẩm do trí tưởng tượng của con người” điều gì đã và đang xảy ra!
Thưa, dối trá, gian lận, lừa bịp khắp nơi. Từ nơi học đường lẫn nơi công
sở. Trộm cắp, cướp bóc xảy ra nhan nhản. Và rất nhiều, rất nhiều sự
gian ác xảy ra chỉ vì “Không biết Thiên Chúa” .
“Anh
em hãy yêu thương nhau”. Là một Kitô hữu, không ai được phép từ chối
thực thi lệnh truyền này. Bởi vì, đó chính là dấu chỉ để “thiên hạ nhận
biết (chúng ta) là một đệ của Đức Giê-su Ki-tô” (x.Ga 13, 35)
Thế
nên, đừng quên, hành động chạnh-lòng-thương-xót của người Samaria trước
nạn nhân bị cướp đánh đập giữa đường - không tránh qua lối khác mà đi -
nhưng đã đứng lại cứu giúp, trong dụ ngôn “người Samaria nhân hậu”,
phải là tấm gương mẫu mực cho mỗi chúng ta.
Cũng
đừng biến mình thành ông nhà giàu trong câu chuyện “ông nhà giàu và anh
Lazaro nghèo khó” để rồi cuối cùng “phải chịu khốn khổ” về đời sau.
(x.Lc 16, 19-31)
Có
ai trong chúng ta lại không hơn một lần được dạy dỗ rằng, “thương người
như thế thương thân”, hoặc “một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”, hay
“một miếng khi đói bằng gói khi no” v.v... Vì thế, để thể hiện tình yêu
thương, hãy nhớ lời Kinh Thánh có dạy “Đừng xòe tay ra nhận, rồi nắm lại
khi phải cho đi” (x.Hc 4, 31). Đó cũng là điều thánh Phaolô khuyên:
“Cho có phúc hơn nhận”.
Tất
cả chỉ là tình yêu, cho nên, một nhà thơ trẻ với cảm nhận của mình đã
chia sẻ, rằng: “Kinh Thánh dạy một tình yêu thuần khiết; Là tình yêu
không vị lợi cho mình. Là thực hành một nghĩa vụ thiêng liêng, để ánh
sáng Tin Mừng soi... thế giới” (nguồn: internet).
Nói
cách khác: “Để ánh sáng Tin Mừng soi thế giới. Hãy thể hiện một nghĩa
vụ thiêng liêng. Đó chính là tình yêu vô vị lợi. Điều xưa kia, Đức
Giê-su truyền dạy”.
Vâng,
hôm đó, Người truyền dạy một điều duy nhất, đó là: “Không phải anh em
đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh
em ra đi, sinh được hoa trái và hoa trái của anh em sẽ tồn tại… Điều
Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau” (Ga 15, 16-17).
****
Thế giới hôm nay có quá nhiều khổ đau, khổ đau đến từ nhiều phía, và hầu như nguyên nhân là bởi, thiếu tình yêu thương. Thiếu tình yêu thương là bởi thế giới hôm nay vẫn tồn tại sự vênh vang tự đắc, nơi con người vẫn còn đó sự hận thù, sự gian ác, thiếu sự tha thứ v.v…
Thế
nên, là một Ki-tô hữu, chúng ta phải là cánh tay nối dài của Đức
Giê-su, để đem những hoa trái của tình yêu thương, đó là: “nhẫn nhục,
hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm
điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù,
không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy sự chân thật…”, đến
cho mọi người, ít nhất là trong gia đình chúng ta.
Trong
gia đình, người chồng “không làm điều bất chính”, không dám xem chuyện
“vợ cả, vợ hai, cả hai đều là vợ cả”… vâng, ai dám phủ nhận gia đình đó
là một gia đình mẫu mực về tình yêu thương, lòng chung thủy! Trong gia
đình, người vợ luôn “nhẫn nhục, hiền hậu”… ai dám phủ nhận, gia đình đó
là một gia đình mẫu mực về tình yêu thương, lòng bao dung!
Đa
phần những gia đình đổ vỡ, nguyên nhân đều thiếu “đức mến”. Mà, theo
thánh Phao-lô, những hoa trái của đức mến chính là những điều đã được
nêu trên, những điều đem đến cho mọi người “tình yêu thương”.
Albert
Camus có nói “Tôi chỉ biết một nghĩa vụ, đó là yêu thương”. Albert
Camus rất đúng, bởi, cũng như cảm nhận của một nàng thơ, thì: “Mọi năng
tài sẽ đi vào... mai một; Trên đời này chỉ tồn tại ba điều: Là đức tin,
hy vọng, và tình yêu. Nhưng tình yêu được kể là trọng nhất!” (nguồn:
internet)
Tình
yêu thương được kể là trọng nhất ư! Thưa, đúng vậy, bởi, như chúng ta
đã biết “Đâu có tình yêu thương, ở đấy có Đức Chúa Trời”, và hơn nữa, là
bởi, đó là điều Đức Giê-su truyền dạy cho chúng ta là “Hãy yêu thương
nhau”.
petrus.tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét